Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

NHƯ NGƯỜI CHA HIỀN ...




Bác Bush đang bắt tay người viết bài này...


Tôi sẽ luôn nhớ mãi mùa hè năm nay, 2007, vào một ngày tháng 9, Bác Bush từ Mỹ sang thăm sư đoàn chúng tôi, lúc ấy đang đóng quân ở Anbar, Iraq. Bốn giờ chiều, tin Bác Bush đến, lòng chúng tôi rạo rực nôn nao một niềm vui khôn tả...

 Chiếc máy bay Air Force One đưa Bác Bush đến. Hàng ngũ lính thuỷ quân lục chiến nhốn nháo, ai cũng muốn nhoài người ra để được gần Bác Bush hơn, được nhìn Bác Bush rõ hơn. Đến gần lính thuỷ quân lục chiến, Bác Bush xuống xe, giơ mũ vẫy chào. Bác Bush mặc bộ com-lê màu sẫm quen thuộc, chân đi đôi giày Ý bóng loáng.

Tiếng hô “Tổng thống Bush muôn năm! Tổng thống Bush muôn năm!” muốn vỡ tung lồng ngực.

 Bác Bush đáp lại: “Các cháu về đi, tối nay Bác cháu ta họp mặt”. 

Chúng tôi giải tán về doanh trại, bồn chồn đứng ngồi không yên, chỉ chờ tiếng còi tập hợp để ra sân gặp Bác Bush. Từ trong nhà, Bác Bush ung dung đi ra, với bộ đồ áo sơ mi xanh và quần tây giản dị (xem hình), một tay cầm điếu xì gà, một tay cầm chiếc quạt ra sức quạt đi sức nóng của sa mạc, thong thả đứng dựa vào một chiếc xe tăng và bắt đầu nói chuyện.

Tất cả chúng tôi, ai ai cũng muốn ngâm một bài thơ, hát một bài hip-hop để nói lên niềm kính yêu vô hạn đối với Bác Bush.

Cứ sau một tiết mục, Bác Bush lại lấy ra từ một bọc vải một hoặc hai cái kẹo; ai ngâm thơ hay hát hip-hop và nhảy break dance thì Bác cho hai cái, ai đọc thơ mà không nhảy thì Bác cho một cái... Cứ như thế, Bác cháu quây quần suốt hai tiếng đồng hồ, giữa lãnh tụ Đảng Cộng hoà và chiến sĩ không còn khoảng cách mà như hòa làm một, khác nào cha với con trong niềm thương yêu dạt dào tình cảm.

Thời gian trôi đi nhanh quá. Bác Bush đứng dậy nhìn đoàn quân, giọng ôn tồn như lời cha hiền dặn con:

“Các cháu ngâm thơ và hát rất hay, Bác còn muốn nghe mãi... Nhưng trời đã khuya, mai các cháu còn phải học tập và công tác, Bác cũng phải làm việc và về vì Laura đang đợi. Trước khi ra về Bác đề nghị một việc: để kỷ niệm ngày Bác cháu mình gặp mặt, mỗi người hứa trồng cho Bác hai cây phi lao. À, mà phi lao có mọc được ở sa mạc không nhỉ? Nếu không thì các cháu trồng cây gì khác cũng được, miễn là có thể mọc được ở đây. Các cháu có làm được không?”.

“Được ạ! Được ạ! Tổng thống Bush muôn năm!”.

Theo lời Bác Bush, kể từ ngày này trở về sau khắp sư đoàn sẽ rộ lên một phong trào trồng cây phi lao phủ xanh sa mạc. Mỗi chúng tôi không chỉ trồng hai cây mà thi đua trồng thật nhiều, có chiến sĩ trồng hàng ngàn cây dọc suốt bờ biển vùng vịnh Persian. Biết đâu, mười tám năm sau...

Năm 2025, ngày đất nước Iraq hoà bình, trên đường về thăm lại quốc gia này, ngang qua Anbar, tôi sẽ chú ý quan sát vùng đất mà lính thuỷ quân lục chiến, trong đó có tôi, trồng phi lao ngày trước. Ôi! Không ngờ ngay trên tuyến lửa này, mặc cho bom cày đạn xới, suốt mười mấy năm chống khủng bố, những cây phi lao (hoặc cây gì mọc được ở đất sa mạc nóng bỏng này) bé bỏng ngày xưa đã thành rừng dày đặc, xanh um, chạy dài tít tắp.

Ôi! Bác Bush của chúng ta vĩ đại mà gần gũi biết bao! Màu xanh Bác Bush để lại vẫn muôn đời còn đó.

Không có nhận xét nào: