Bánh vẽ
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc...
Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi
Họ cũng ngồi thôi
Nhai nhồm nhoàm
1991
Trừ đi
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu! Một nửa
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết rồi
Giết một tiếng đau - giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm - giết một ước mơ - tôi giết
Cái cánh sắp bay - trước khi tôi viết
Tôi giết bão ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời lên trên biển - Giết mưa
Và giết cả cỏ trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi.
Không phải!
Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi
Đã phải giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình
1992
Tháp Bayon bốn mặt
Anh là tháp Bayon bốn mặt
Giấu đi ba, còn lại đấy là anh
Chỉ mặt đó mà nghìn trò cười khóc
Làm đau ba mặt kia trong cõi ẩn hình
(Mùa bệnh 1998)
Haizzzz! Làm nhà thơ mà giống như làm điệp viên. Phải giấu mặt giấu mày.
hoangguitar wrote on Jul 28, edited on Jul 28 Sỉn hết roài ! Còn mình anh sống sót trở dìa. Chắc tại uống trúng ...rượu lạ. hic |
Comment deleted at the request of the author.
hoangguitar wrote on Jul 28 vphu0ng said Haizzz nghĩa là gì vậy Bác Hoàng ?? Thấy chử này mấy lần mà không dám hỏi . Hôm nay làm gan hỏi đại . Là Ái dà! Một interjection |
gioheomay wrote on Jul 28 Em nhớ hồi trẻ mình yêu Chế Ln Viên lắm . Này nhé ! Tôi có chờ đâu, có đợi đâu Ðem chi xuân lại gợi thêm sầu? - Với tôi, tất cả như vô nghĩa Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau! Ai đâu trở lại mùa thu trước Nhặt lấy cho tôi những lá vàng? Với của hoa tươi, muôn cánh rã Về đây, đem chắn nẻo xuân sang! Ai biết hồn tôi say mộng ảo Ý thu góp lại cản tình xuân? Có một người nghèo không biết Tết Mang lì chiếc áo độ thu tàn! Có đứa trẻ thơ không biết khóc Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran! Chao ôi! mong nhớ! ôi mong nhớ! Một cánh chim thu lạc cuối ngàn (Xuân_ Chế Lan Viên) Sau Điêu Tàn ...Chế lan Viên chết ! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét