Rồi sẽ có một ngày em phải khóc
Chỉ cười thôi không đủ trải lòng đau
Nhất phiến cô liêu vạn gánh sầu
Cười và khóc ở hai đầu cuộc sống
Giọt nước mắt có mang mầm hy vọng
Tiếng cười giòn đôi lúc bỗng lênh đênh
Cơn mưa nhỏ chiều nay như tái hiện
Và xóa đi kỷ niệm thưở yêu người
-@-
Em chờ đâu đó địa đàng
Ngồi phơi tóc giữa tan hoang tình sầu
Tôi giờ thơ thẩn bên cầu
Nhìn con nước chảy tô màu thời gian
Chỉ cười thôi không đủ trải lòng đau
Nhất phiến cô liêu vạn gánh sầu
Cười và khóc ở hai đầu cuộc sống
Giọt nước mắt có mang mầm hy vọng
Tiếng cười giòn đôi lúc bỗng lênh đênh
Cơn mưa nhỏ chiều nay như tái hiện
Và xóa đi kỷ niệm thưở yêu người
-@-
Em chờ đâu đó địa đàng
Ngồi phơi tóc giữa tan hoang tình sầu
Tôi giờ thơ thẩn bên cầu
Nhìn con nước chảy tô màu thời gian
hoangguitar wrote on Jul 22 GG dạo này bị lột đồ nhiều đâm ra lại làm thơ lên tay ghê ta |
anhkhanh01 wrote on Jul 22 Tôi giờ đứng ở TRÊN LẦU
Nhìn con nước chảy THẤY RẦU PHỐ MƯA. (Xin lỗi anh hoangguitar! Cho phép nhạy theo thơ của anh để cho đúng hoàn cảnh của tôi. Trời mưa phố biến thành sông ấy mà!) |
ngocyen054 wrote on Jul 22 Anh Hoàng làm thơ sầu lắng, tình cảm chan chứa lai láng thế này, mà gia đình nhà vua biến thành...thơ cười là sao?
Không sợ vua cha bức xúc chuyện gì đó, bèn: Tôi giờ thơ thẩn trên cầu nhìn theo sóng nước về đâu bồng bềnh thấy lòng bỗng muốn...bung biêng thử theo con nước về miền biển xa... |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét