Mày bảo tao quên sao?
Cứ đến Tháng Tư, lại nghe tiếng thét gào
Tiếng phẫn nộ của muôn ngàn dũng sĩ
Ðã tuẫn tiết cho quê hương kỳ vỹ
Dòng máu tuôn trên khắp nẻo quê hương
Thân một nơi, đầu một nẻo, đoạn trường
Súng gẫy, gươm cong, ngựa da còn bọc
Lá cờ kia một thời ngang dọc
Ðã lắt lay trên trận địa mênh mông
Giờ nơi đâu, hồn đang hiện trên không?
Hay ở lại chốn rau chôn, rốn cắt?
Làm những ngọn lửa không bao giờ tắt
Bảo vệ đất đai Tiên Tổ truyền đời
Mày bảo tao quên sao?
Cả trăm ngàn anh em giờ vất vưởng chợ đời
Thân dị dạng, tay què, chân gẫy
Thằng Trương gàn, chuyên viên súng máy
Vẫn cười vang bên lằn đạn oang oang
Giờ lắt lay, khàn giọng với cây đàn
Hát phố chợ: Xuân này con không về nghe, mẹ!
Thằng Tùng đen, một thời oai vệ
Súng bên hông, lựu đạn quanh người
Nay âm thầm với cặp mắt không ngươi
Tay rờ rẫm, cây gậy còng, chậm chạp
Mày còn nhớ thằng Vân nói lắp?
Nhưng hiên ngang, sinh tử nhẹ tênh
Bao lần xung phong, nó vẫn phóng một mình
Trước thượng cấp, Ðại Bàng ngơ ngác
Nay nó run run, đan rổ rá cho người
Một tay, một chân, nó để lại trận địa rồi
Thân còm cõi, khô như cành củi mục
Nếu mày gặp, nhất định mày bật khóc
Vì bạn hiền, nay lơ láo, lao đao..
Còn bao thằng học khóa mình, ra sao?
Tên cụt, thằng què, bụng vài vết đạn
Có thằng, tháng Tư Ðen, chân vừa cụt tới háng
Bị đuổi ra khỏi bệnh viện, lặc lè
Máu tuôn trào, ngã sấp, bên hè
Giờ ngơ ngác trong nhà thương tâm trí
Mày bảo tao quên sao?
Khi anh em ta sống trong đời kỳ thị
Vẫn có bao thằng áo gấm xênh xang
Hãnh diện comlê, cra vát về làng
Khoe nhà cửa, khoe xe, khoe bằng cấp
Chúng cứ lờ đi, không dám cúi người thấp
Nhìn bạn ta, nằm dưới đất, tan hoang
Thôi, mày ơi, nói nữa, lệ hai hàng
Lại tuôn chảy nghẹn ngào như suối
Tao chỉ mong mày, dù một gói cơm dấm dúi
Gửi anh em, xin lỗi, chúng tao hèn
Ðã chạy thật nhanh, khi tắt lửa, tối đèn
Bạn què bỏ lại, bạn sang thì níu áo
Thôi, tao lại nghẹn,
Lại buồn ngây, lảo đảo
Tao ngừng đây,
Cho tao tạ lỗi các bạn hiền
Cho tao giơ tay chào ngày tưởng niệm Tháng Tư Ðen
Chào tất cả, với trái tim tan nát...
Chu Tất Tiến
thuyvy260 wrote on Apr 23 anh bảo tháng tư Sài Gòn ... đen
vậy Hà Nội thủ đô em .... chắc đỏ ? lớp đàn em , ngu ngơ chẳng rõ đen , đỏ chò chơi sấp ngửa ... của chiến tranh anh than rằng tháng tư Sài Gòn hết mầu xanh thì Hà Nội của em cũng toàn mầu xám xịt cây cối chỏng trơ , nhà cửa điêu tàn hết là hậu quả hãi hùng của những trận bom đêm ... Khi có chiến tranh , quân lính cứ xông lên cả hai phía , giằng co " lý tưởng " không biết trước con cháu Lạc Hồng ngã xuống quẩn quanh đánh nhau toàn anh - em một nhà .... ... và thế là kẻ chiến thắng viết bài ca xuất bản ra những trang sách giáo khoa cho trẻ em ... ê ... a đọc những chiến thắng vang dội khe sanh , nam lộc... Ôi thịt nát , sương rơi vẫn toàn anh em giết nhau cả thôi chiến tranh ơi ... ta căm thù ngươi !!! |
laothayboigia wrote on Apr 23 34 năm rồi! Suy nghĩ về cuộc chiến này khác lắm!
Mối quan tâm của em lại thiên về số phận của từng con người trong chiến tranh và khi bước ra khỏi chiến tranh (bất kể phe nào). Bài thơ xúc động! |
songthu wrote on Apr 23 Lịch sử sẽ phải được nhìn nhận lại khi đã có đủ độ lùi nhất định và có sự minh bạch hóa thông tin.
"Thiên hạ thường hay nói dại-khôn, Biết ai là dại, biết ai khôn? Những kẻ nên khôn đều có dại Làm người có dại mới nên khôn...." Lịch sử sẽ phán xét công bằng.Phải có những người chịu trách nhiệm với dân tộc trước ánh sáng của mặt trời chân lý... |
Comment deleted at the request of the author.
vongoctu1987 wrote on May 28 Em là thế hệ sau nên không được chứng kiến những ngày tháng tư lịch sử ấy nhưng em nghĩ thân phận người lính sau chiến tranh dù ở phe nào cũng thế, dù thắng hay thua, dù sung sướng hay bất hạnh cũng không nên phán xét quá khứ với con mắt cay nghiệt như vậy. Chiến tranh đã đi qua 34 năm nhưng những vết thương chiến tranh còn ở lại, nhưng từng ấy thời gian cũng đủ cho ta nhìn lại thật khách quan và công bằng về cả hai phía. Mọi người nên đọc những tác phẩm như " người sót lại của rừng cười","họ đã trở thành đàn ông","ba lẻ một" , "nỗi buồn chiến tranh"," người ở bến sông Châu"... để thấy rằng những đau thương và mất mát không chỉ đến từ một phía! người cộng sản họ cũng những con người có lý tưởng cao cả và sẵn sàng hi sinh vì nó! không ai muốn chiến tranh xảy ra cả, nhưng vì tiếng gọi của đất nước họ phải cầm súng.. Và khi hoà bình lập lại, những vết sẹo của chiến tranh vẫn còn in đậm trên thể xác và cả trái tim của họ! nhưng họ vẫn cố gắng để sống có ý nghĩa hơn kể cả hi sinh hạnh phúc của mình cho người khác. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét