Định tắt máy đi ngủ. Hồi nãy có nhắc tới những thằng đã chết nên khi nằm xuống là tao lại nhớ mày. Từ khi đi lính, mày là thằng bạn thứ hai tao mất vì chiến tranh, nhưng thằng Hồng nó chết ở đâu khuất mày khuất mặt tao không biết, mãi sau về phép mới hay. Còn mày là cái thằng đã chết trước mặt tao mà còn gây rắc rối cho tao. Không nhớ cũng phải nhớ.
Hồi đó mới ra trường, gặp nhau còn hỏi thằng này còn thằng kia mất, còn giơ ngón tay lên đếm mấy thằng rồi. Một thời gian sau thì chẳng còn nhớ là bao nhiêu nữa. Mà tính bạn bè tử trận bằng những con số quả là một trò ngớ ngẩn. 15 hay 150 thì có ý nghĩa gì đây. Một con số chết. Con người ta phải được nhớ đến bằng cái tên. Vậy thì tao gọi tên mày đây: Hữu ơi!. Đừng có ơi nghe con. Mày mà ơi một cái là tao chạy luôn đó.
Mày may là còn nguyên cái xác đem về chôn. Thằng Hồng bị tụi Fulro nó cắt mất cái đầu. Mẹ mấy thằng chó đẻ! Nó học cũng đuối, lại nhà nghèo nên may mà đậu được cái Tú tài Hai là thằng con tót ngay vô võ bị. Coi như chọn con đường binh nghiệp bất đắc dĩ. Võ bị Đà lạt học tới 4 năm, mỗi lần nó về phép đều dẫn tao đi chơi. Tao thì đi bên nó cũng hãnh diên có thằng bạn là sinh viên sĩ quan võ bị Đà lạt. Đồ đạc tụi nó thì mày biết rồi, bảnh hơn đồ đám Thủ đức tụi mình. Đời lính chẳng làm nó cứng cáp hơn. Nó vẫn hiền lành nhỏ nhẹ như thuở còn đi học. Con gái tán nó vẫn còn đỏ mặt. Cái thằng dễ thương đến lạ. Mà tao thích chơi với nó cũng có ý đồ: Cưa cẩm con bé Nguyên , em nó. Lúc ấy tao nhát cáy, mà lại hay tơ tưởng. Chỉ cần em nói câu gì bóng gió là tao về suy diễn ra rồi tự sướng đến cả tuần. Mày thì đông em gái hơn, đến bốn đứa, tha hồ lựa. Nhưng nhà mày lại ở mãi Diên An, lên xuống lích kích bỏ mẹ. Với lại bốn đứa sàng sàng làm tao loạng choạng, biết lựa đứa nào? Không khéo làm chúng ghen tương rồi thành ra tỉ muội tương tàn thì khốn.
Cuối năm đó thì tao với mày cùng vào quân trường. Hên là cả hai thằng cùng chung đại đội. Mày lại là thằng cao nhất nên được thủ quốc quân kỳ. Tao là thằng to họng nhất nên là khoá sinh tuần sự đại đội. Các em sau này nghe không biết tưởng là cái gì oai lắm. Thật ra là mày chuyên cầm cờ đi trước đại đội, còn tao là thằng đếm nhịp. Nhưng hồi đó đúng là bọn mình tự thấy mình oai thật. Quân trường nó cứ đồn nhau cái tích là hể thằng nào cầm cờ đi trước hàng quân là y như rằng thằng đó đi làm bạn với giun trước. Bố khỉ! Không ngờ cái tích đó lại vận đúng vào mày.
Hồi còn đi học, tao mà đi chơi chung với mày là không sợ đánh lộn. Mày thì to cao, gần 1m8, tao nhỏ nhưng tao có võ. Nhưng có lẽ người ta ngán mày hơn ngán tao. Tao đã bao giờ đánh ai đâu. Dĩ nhiên lúc học võ thì có đánh nhau, song đấu tự do, nhưng đó là đồng môn. Còn nhượng nhau tí chút. Còn nhớ lần mình bị tụi trường Kỹ thuật chận đánh, mày với thằng Liêm tả xung hữu đột, còn tao thì chạy vòng ngoài, nói theo ngôn ngữ bây giờ là tao làm cổ động viên. Bên kia đếch có cổ động viên nên cuối cùng thua chạy. Mày hỏi tao sao có nghề mà không phụ đánh, tao bảo tao sợ tao đánh tụi nó… chết. Mà thiệt, mày không có nghề đánh lung tung sao cũng được, tao có nghề nên tao biết đánh trúng chổ hiểm là chết Vấn đề bây giờ là làm sao đánh cho trúng chổ đó. Thì tao đã thử đâu mà bíêt. Tụi tao học karate phải khống chế đòn, có bao giờ được vung chân đá cho nó sướng cẳng đâu.
Ra trường, tao về trình diện tiểu khu Tây ninh, làm phân chi khu phó. Mày về Sư đoàn 7 Tiếng Sét Miền Tây. Thời gian đó chiến tranh đang ác liệt. Tao bị thương trước, về nằm ở Đỗ Vinh, giám định thương tật xong, đang chuẩn bị trở về đơn vị thì mày được đưa về. Hôm sau mày chết, cũng chẳng mở mắt nhìn tao lấy một lần. Bạn bè mắc dịch! Tao chạy chọt xin Đại tá Đình cho tao được dẫn bán tiểu đội về đưa tiễn mày. Sao lúc ấy tao ngu thế không biết. Tự nhiên lại rước lấy vạ vào thân. Thế là tao cùng 6 ông nữa súng ống gọn gàng được C130 đưa về Nha trang cùng với quan tài mày. Máy bay đáp xuống phi trường là tao thấy ngay cái ngu của mình. Con Nguyên với bà già nó đã làm tao nghệch ra như cái thằng cả thộn rồi. Bây giờ làm sao với bà già và 4 con em gái mày đây?.
Thà thằng khác đưa mày về còn đỡ, đàng này lại là tao. Tao thì còn mà mày lại mất. Bà già mày cứ cổ áo tao mà nắm mà lắc mà con ơi con hỡi. Còn mấy nhỏ em mày cứ “anh ơi là anh…” làm tao chết điếng cả người, Tao thì muốn khóc lắm rồi nhưng phải đóng mặt nghiêm. Dù gì tao cũng là người đại diện cho quân đội đưa tiễn mày mà. Tao đâu được làm “mất mặt sĩ quan quân lực VNCH” như tụi mình thường nói. Đứng nghiêm dàn chào để hạ huyệt mày xong, tao và 6 khẩu súng tiễn mày đi. Bà già mày cứ níu tao lại để kể lể hỏi han. Tao còn phải đưa bán tiểu đội kia về đã chứ. Thế là tao có cớ để lên xe dông luôn. Hết tuần phép đó tao lên thẳng đơn vi, không ghé nhà mày. Bà già mày với mấy nhỏ em chắc chửi tao dữ.
Nhớ mày mà không nhớ đến mấy thằng khác tụi nó chửi tao chết. Nhưng kể tên sao cho hết đây. Thôi mày và thằng Hồng nhận dùm tao một lạy, nhận cho những thằng bạn, và cho cả những thằng không phải là bạn, đã hy sinh trong cuộc chiến này. Tao chợt ước giá như ở nơi ấy mày cũng có một cái blog. Không biết mày sẽ comment như thế nào khi đọc thư tao nhỉ. Chắc vẫn là” Đồ mắc dịch!Chuyện gì cũng đùa được” như mọi lần. Chào hai đứa mày: ĐÀM VĂN HỒNG – BÙI ĐÌNH HỮU
P.S. Từ từ rồi tao xuống thăm. Đừng có sướng lên rồi ghé về thăm bất tử nghe mày. Tao yếu tim.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét