Không dưng mà bỗng đăm chiêu
Hồn thơ chợt lặng, xanh rêu bất ngờ
Sương em nhỏ giọt ơ thờ
Cây tôi ủ rủ đợi chờ thiên thu
Lặng tôi một chút tình hư
Bão giông một thuở viễn du phương nào
Có ai cất giọng hỏi chào
Nghe như tiền kiếp vọng vào xưa sau
Chút dư hương mối duyên đầu
Mặn nồng một thuở, cơn đau muôn đời
Chân đi dẫu đã xa vời
Con tim nhảy dựng bên trời thuỵ miên
E rằng có lúc như điên
Trông trăng thấy bóng, nhìn tim thấy mình
Vụt mờ nhân ảnh u minh
Rung dây tơ hỏi chuyện mình thuở xưa
Đêm tựa cửa, ánh trăng mờ
Đường trần thơ mộng tôi qua cũng nhiều
Tôi về nghe gió đùa reo
Dưới chân cát nóng hồn heo hút buồn
Bước đi chốc chốc lại dừng
Ôi em mang cả trời hồng xa bay
Nhấp môi cuộc rượu vừa say
Giật mình tỉnh mông, bóng dài dưới chân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét