Thứ Năm, 19 tháng 2, 2009

Xin lỗi...

Nhân việc ông Nghị xin lỗi bèn cảm động chơi tiếp 1 bài cho đỡ tức …d

Ai hay xem TV ngày xưa thì thế nào cũng rất ấn tượng với các quan chức chính phủ Nhật và các quan chức cao cấp của các tập đoàn lớn ở Nhật. Họ làm sai cái gì với đất nước, với quốc dân đồng bào, là họ lên TV xin lỗi rất hăng, xếp hàng cúi gập người như bổ củi.


Đằng sau cái sự xin lỗi này là một nền tảng văn hóa trọng danh dự hơi thái quá. Làm sai với chủ, không hoàn thành nhiệm vụ, bị sỉ nhục, ... đều dẫn đến một lời xin lỗi (với người ngoài hoặc với chính bản thân mình) bằng cách tự mổ bụng. Sai mà tự mổ bụng xổ ruột ra ngoài kể ra cũng là một cách hay, mỗi tội hơi đau với lại bị chết.

Cái "văn hóa ứng xử" kiểu Nhật như thế, đã từng gây ấn tượng với rất nhiều dân tộc khác.
Nhưng không có nghĩa là dân tộc nào cũng nên áp dụng cái văn hóa này. Nhất là với dân tộc Việt Nam chúng ta.

Bởi đằng sau cái gọi là "xin lỗi" ở ta chỉ là dăm ba miếng nước bọt. Chứ không phải là một quả tự xử phọt máu hoành tráng như ở Nhật. 

Xin lỗi như ở ta, có mà xin lỗi cả ngày cũng được. Làm sai thì xin lỗi, có cái đ.  gì mà phải lăn tăn.

Ấy vậy mà một lọat các chú nhà báo ở Việt Nam, tung hô cái việc xin lỗi, còn bơm  lên thành "văn hóa ứng xử". Mẹ, các chú nhà báo lắm chữ mà có tư duy kiểu kiss-ass đầy tớ của nhân dân như vậy thì quốc dân đồng bào còn khổ dài dài.

Vả lại, nhân dân có cần ai xin lỗi đâu. Nhân dân cần những đầy tớ mẫn cán, làm việc hết mình, nếu sai thì tự tát vào mồm mình rồi về quê chăn vịt. Xin lỗi mà làm cái gì khi mà tiền thuế của nhân dân trôi theo nước lũ. 

Cái việc xin lỗi, xét cho cùng, là rất cần thiết, nhưng chỉ xin lỗi (hết sức chân thành) với người thân của mình mà thôi. Chỉ đối với bạn bè, gia đình ruột thịt, thì lời xin lỗi dù chỉ bằng miệng mới có giá trị. Còn với cộng đồng, xã hội, đất nước, dân tộc... thì xin lỗi chỉ là trò hề bởi xin lỗi có lấy lại được tiến thuế trôi ra biển đâu.


Không có nhận xét nào: