Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2009

ĐỜI CẬU HOÀNG (1). Tuổi thơ làng nhàng

Không biết làm thế quái nào mà ký ức của tôi bị đứt phim hết khoảng 5 năm. Không biết có ai như tôi không? Chẳng nhớ gì về những năm tháng oe oe, Mà đó hình như lại chính là quảng đời phẻ re nhất của một con người. Thôi, bỏ đi. Vậy là ký ức của tôi bắt đầu từ một buổi sáng , cái buổi sớm mai “đầy sương thu và gío lạnh “ấy. Cũng chẳng nhớ là mẹ tôi có “âu yếm nắm lấy tay tôi” không hay lại lôi xềnh xệch trên đường. Chỉ nhớ là sau khi mẹ tôi vừa bàn giao tôi cho bà sơ để về là tôi bắt đầu gào lên, thảm thiết đến nỗi sơ phải bắt mẹ tôi đứng ngoài cửa cho tôi thấy kẻo tôi lại gào thét nữa
 Tôi bắt đầu khác người từ lúc ấy. Mấy thằng nhóc khác thì hí hửng được đến trường, cười nói ì xèo, tôi thì ngồi bí xị , lâu lâu lại ngó ra cửa xem mẹ tôi còn đó không để mà la. Xem ra tôi đã có cái gen dị ứng với trường học, vậy mà hỡi ôi, đời sau này lại run rủi, đẩy tôi vào cái nghề ngày ngày phải đến trường.
 Trở lại chuyện đi học. Chừng vài hôm rồi cũng đâu vào đấy. Thế nhưng cái mặc cảm mình khác người làm tôi cứ xù lông nhím, gầm gừ với đám nhóc cùng lớp. Hậu quả các bạn biết rồi : Tôi trở thành người hùng cô đơn. Sau này khi chơi vltk tôi lấy nick là Franco Nero, anh chàng đóng vai người hùng cô đơn trong một bộ phim tôi coi hồi nhỏ
 Tôi là chuyên gia học trường dòng. Mẫu giáo thì học trường Thánh tâm của các bà sơ dòng Mến thánh giá, tiểu và trung học thì học dòng Lasan của các “phe”, lên đại học thì học đại học Đà lạt, một trường đại học công giáo. Tôi có thể làm dấu và đọc kinh Lạy Cha và Kính mừng bằng ba thứ tiếng đấy : Anh, Pháp, La tinh. Tính cả tiếng Việt nữa là bốn. Ainsi soit il !
 Tôi chẳng có được một “tuổi thơ dữ dội”. Nó cứ làng nhàng. Chẳng bao giờ leo được cái top ten, mà hình như chưa bao gìơ phải đội sổ. Ơn Chúa ! Được cái là những cuộc thi có tầm quan trọng thì tôi chưa bao giờ rớt. Hồi ấy bọn tôi thi cả tiểu học cơ đấy. Nhớ hồi tôi thi tiểu học có môn thi hát, thầy giáo ở trường cho mỗi đứa ba bài hát rồi cứ thế mà luyện. Môn thi hát tôi được điểm tối đa cơ đấy, thế mà sau này đi hát Karaoke thì chẳng bao giờ được điểm cao
 Không hiểu sao hồi học tiểu học chân tôi bị ghẻ đầy, hết bôi thuốc xanh rồi lại thuốc đỏ. Mà đồng phục của nhà trường là quần soóc nhé. Phải lên đến lớp Đệ Lục, tức là hai năm sau khi từ giã cái quần soóc, cái nick Hoàng ghẻ mới rời bỏ tôi. Mà hay lắm nhé, hết ghẻ xong là chân tôi lại phẳng lì, không có sẹo sọ gì đâu nhé. Lúc ấy một trong những cái hobbies , xin lỗi, thú vui của tôi là gỡ ghẻ. Này đừng có xì xịt đấy. Không phải ai cũng có thể một lần trong đời thưởng thức được cái sung sướng của việc gỡ ghẻ đâu. Này nhé : Lấy móng tay khếu nhè nhẹ cho nó tróc cái vỏ ghẻ đi, mà phải lựa cái chín muồi nhé, tức là gần khô đấy, nó mà chưa muồi gở ra đau thấu trời xanh luôn. Mà tôi thì khối , tha hồ lựa. Xong rồi lim dim kéo lên , từ từ, từ từ thôi. Lâu lâu ngừng lại để cái sướng nó ngấm vào từng tế bào, xong lại kéo tiếp. Cứ thế cho kỳ hết. Chưa đã thì làm tiếp phát nữa ( tức là gở thêm một cái ghẻ nữa đấy ). Ôi, sướng rên mé đìu hiu luôn.
 Xin nói thêm tôi là con một nhé. Ôi, ai đã từng là con một mới thấy được cái sung sướng cũng như cái bất hạnh của nó. Lộc thì hưởng trọn mà đòn roi thì chẳng chia cho ai. Mà ba tôi thì Hitler phải gọi bằng cụ nhé. Ông có một số nguyên tắc chết người. Một trong những cái làm tôi đau khổ nhất là không bao giờ cho tiền tiêu vặt. Sáng trước khi đi học má tôi đi mua đồ ăn sáng , làm thêm một ly sữa cực to. Sao mà tôi ghét sữa thế. Ăn uống no căng xong là biến. Báo hại giờ chơi tôi phải nhịn thèm nhìn bạn bè mua kem, mua kẹo. Mà tôi là một trong những đứa thuộc hạng con nhà khá giả nhất lớp đấy.
 Thôi hôm nay cứ thế đả. Gõ mỏi cả tay rồi. Phải coi mấy con võ lâm đang cho chạy tự động nảy giờ có bị thằng nào đồ sát không chứ.

( Này, đặt tên là Đời cậu Hoàng nghe dễ liên tưởng đến Đời cô Lựu. Cũng mong moi được của đời đôi ba giọt nước mắt)

Không có nhận xét nào: