Việc chính quyền và hệ thống tuyên truyền hoàn toàn im lặng , không hề hó hé gì về việc Đức Hồng Y Phạm đình Tụng qua đời không khỏi khiến những người hiểu chuyện nhếch mép cười ( buồn, khinh bỉ ). Lý do thật sự ở đây là gì? Dù bằng mặt chứ không bằng lòng thì không lý gì không đăng đôi giòng tin, tin thôi, chả cần phải chia buồn. Đó là ứng xử tối thiểu của người có học. Xem ra đã quen hành động theo kiểu núp lén hạ lưu nên nhà cầm quyền VN quên mất thế nào là cách ứng xử của 1 con người có học rồi.
Điều đáng buồn hơn là đa số chúng ta dù khinh bỉ thái độ đó cũng chỉ nhún vai, nhếch mép cười “ Bọn chúng thế đấy “. Và thôi.
Qua chuyện này cũng thấy họ sợ, ngay cả khi Ngài đã qua đời rồi. Cái sợ của một kẻ chuyên làm những việc xấu xa lén lút. Và cả chúng ta, chúng ta cũng sợ. Một nỗi sợ vô hình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét