Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Tôi đã yêu thế đấy




Đăng ngày: 19:15 23-03-2009
Nhân một cái mes. của Trang, chợt nhớ về thị trấn Ninh hoà, chợt nhớ về một thời binh lửa, à không, một thời hoa mộng. Thời mà tình yêu nó cứ ập đến, cuốn tôi đi, quăng quật tôi tan tác rồi trả tôi về te tua. Để cho sang , thơ văn ta thường gọi là mùa. Vâng: Mùa Tình Yêu. Lại chợt nhớ một bài hát ngày xưa rất thích, vì nó hay mà cũng phần vì nó dễ đệm đàn. Lúc ấy mới học đàn, bài nào hay mấy mà nhạc điệu trúc trắc, chuyển gam lia lịa là tôi né.
Trước khi nói tiếp, chép lại cái bài đó. Vị nào chuyên Pháp xin sửa lại dùm nếu có chổ sai. Lâu quá rồi còn gì.
“C’est la temps de l’amour, le temps des copains et de l’aventure. Quand le temps va et vient, on ne pense à rien, malgrés ses blessures. C’est le temps de l’amour, qu’a …. au coeur, beacoup de chaleur, et de bonheur. On n’a dit qua vingt temps, on n’est le roi du monde. Et qu’éternellement, on verra dans nos yeuxs, le ciel bleu…”
Chà chà, đánh vật với mấy câu tiếng Pháp mà vã cả mồ hôi. Có sai xin lượng thứ. Ai biết bài này tặng tớ, tớ biết ơn lắm lắm.
Bây giờ trở lại cái thời ấy, cái thời đã không yêu thì thôi mà yêu là yêu như “rừng yêu thú dữ”. Tôi đã đố nhiều bạn bè tại sao nhạc sĩ lại ví von tình yêu như thế. Chẳng thằng nào trả lời đúng cả. Chúng cứ nghe thú dữ là liên tưởng đến vồ, cắn, xé, ăn tươi nuốt sống…Ôi trời, đúng là đồ … thú dữ. Tôi bèn từ tốn giảng cho những thằng đầu đất ấy rằng thế này.( tôi quen thói lung khởi nên dẫn dắt lòng vòng, đừng nóng ruột ) : “ Tụi mày cứ tưởng tượng một con thú dữ trong sở thú đi. Nó có yêu… sở thú không? Nhất định là không. Nằm đó cho người ta ngắm nghía, chỉ trỏ, mấy ông cháu ngoan Bác gì đó còn vác gạch chọi vào thì yêu cái nỗi gì. Thế thú dữ có yêu những … quán thịt rừng không ?( có rừng đấy ). Lại càng dứt khoát là không rồi nhé. Tới đó vài ông bắt đầu hiểu ra, tranh nhau phát biểu: Thú dữ phải yêu rừng thôi. OK! Très bien ! Đấy, đa số các bạn tôi trong blog này là những nhà sư phạm. Các bạn thấy ngay chứ gì? Sư phạm là thế. Phải gợi ý để các em nhìn ra vấn đề. Ta không nói toẹt ngay ra rằng thú dữ phải yêu rừng thôi bởi vì rằng thì là mà…Thế thì còn gì là sư phạm. À mà nói chuyện gợi ý tôi chợt nhớ câu chuyện vui thế này: Lớp học bài “Đêm qua em mơ…”. Thế là cô giáo hỏi “Đêm qua các em mơ thấy gì?”. Toàn bộ các em đều giơ tay ( Gớm! Bé tí mà mơ mí chả mộng) “ Em mơ gặp B….” Bác mà không-nói-thì-ai–cũng-biết ấy mà. Thế đấy. Chết cười! Cười nhưng rồi lại ứa nước mắt. Mẹ khỉ. Đào tạo thế thì rồi ra thành một lũ rô bốt hết à. Cứt! ( Xin lỗi các bạn, bực quá.)
Đang phởn nhắc đến chuyện này gai hết cả người. Hỏng mẹ nó buổi sáng! Đi uống cà phê cho nó đỡ bực rồi gõ tiếp…
Rồi, yêu tiếp nhé. Hồi ấy tôi dạy trên Thành, cách Nha trang 10 km, sáng lóc cóc đạp xe đạp lên, dạy xong cong mình lội 10 cây số về giữa trời nắng đổ lửa. Chiều đi nhậu chửi đời. Hồi ấy còn dư ít tiền dành dụm. Một đêm đang lảo đảo trên đường về nhà sau trận nhậu bí tỉ, đi ngang cô bạn nhà ở đường Quang trung - hiệu bánh mì Bắc Hương-, ghé xin nó ổ bánh mì ăn , nhân tiện giải lao tí. Đang gặm ổ bánh mì thì chợt thấy một em bé, nhỏ như cái kẹo, đang ngồi học bài. Quái! Con Nga đâu có em gái nhỉ. Tôi bèn sán đến lè nhè. Phải nói tôi đã bị cái mà người ta gọi là “ Love at first sight” đấy. Đúng là tình yêu sét đánh. Đùng một cái chai Rivalet mà tôi tọng vào lúc chiều bay đi mất tiêu. Em thì có vẻ khinh ra mặt. Thì ai chả vậy. Tự dưng có một thằng mặt mày bụi bặm, tướng tá xiêu vẹo, hơi thở nồng nặc cứ lè nhè ai mà chả bực. Phỏng vấn em đủ chuyện linh tinh trên trời dưới biển rồi tôi dông.
Hôm sau tôi hẹn gặp nhỏ Nga nhờ nó làm nội ứng. Thế đấy, thời quân ngũ cũng dạy cho tôi một số chiến thuật tấn công địch. Bây giờ hết chiến tranh rồi tôi bèn dùng các chiến thuật đó để tấn công cái kẹo bé nhỏ của tôi. Thế là tôi có nội gián, cài được người ngay trong lòng địch. Hoá ra cô bé người Ninh hòa, vào Nha trang học CĐSP, có bà con xa nên ở nhà nhỏ Nga. Vài hôm sau Nga bảo tôi “Được rồi đó, tao tán mày với em hết lời. Em trông chừng có vẻ cũng xiêu xiêu. Mày nhào vô lại thử xem nào”
Thế là tối hôm ấy tôi lại, em cũng nhìn tôi với cặp mắt thiện cảm hơn. Nói chuyện một hồi tôi chơi kiểu Hàn quốc: Nhìn thăng vào mắt em và nói. “Sao mới gặp mà anh cảm thấy không thể sống thiếu em. Hay là mình … yêu nhau đi”. Em chớp chớp đôi mắt nai (ấy là tôi thấy tiểu thuyết thường nói thế, chứ tôi ở thành phố có thấy nai bao giờ. Nai thì có, dưng mà là …khô nai cơ. Chậc! Cái món này nhắm với Rivalet thì tuyệt.) thỏ thẻ với tôi rằng: “ Em đã biết anh thế nào đâu mà yêu?”. Exact! Phải biết cái đã chứ. Không thì sau này thằng xí xớn nào nó tán em như bài của tôi ( cái loại đó nhiều vô kể ) em cũng yêu thì còn ra cái gì? Làm sao cho em biết đây? Tối nào cũng phải ngồi khai lý lịch cùng em thì có mà tới Tết. Mà tôi thì đã mót yêu lắm rồi, không chịu được nữa.
Khó khăn nào rồi cũng có cách gỡ, nếu ta biết động não. Số là tôi có một tập nhật ký, viết từ cái ngày thằng bạn của tôi tử trận. Tôi thức trắng một đêm để xé xé xóa xóa, những cái đoạn có thể gây hậu quả nghiêm trọng, hết mẹ nó gần 1/3 tập nhật ký. Tiếc lắm, những cái đoạn ấy là thú vị nhất đấy. Thế nhưng tất cả cho tình yêu thôi.
Hôm sau tôi đem lại cho em đọc. Có lời phi lộ đàng hoàng: “Đây cuộc đời và hồn của anh đây/ Anh cung kính đặt dưới chân công chúa” Nàng xem ra cảm động với cái lời phi lộ này lắm. Thì ai chả sướng khi được gọi là công chúa, rồi lại có một đấng hoàng tử quì gối mổ bụng đem phơi cái nỗi lòng ra tặng mình chứ ? Tôi ra tối hậu thư. “ Trong 24 giờ cho anh biết kết quả” . Thì tôi vốn ít kiên nhẫn. Chỉ muốn “ To love or not to love”. Không rảnh theo đuổi lích kích, rách việc lắm.
Hôm sau tôi hẹn nàng đi chơi, hai đứa đi lang thang trên đường Bá đa Lộc, con đường có lá …xà cừ bay ( bây giờ chặt béng mẹ nó rồi ). Ra đến biển, chờ cho cái không khí lãng mạn của biển nó thấm vào người nàng xong tôi nắm tay nàng hỏi. “Em yêu anh chứ” Nàng không trả lời mà hỏi lại “ Sao cuốn nhật ký của anh rách te tua thế, lại còn gạch xóa lung tung nữa? “ Trời ạ! Thế là phải thuyết minh rằng thì là có những chuyện buồn ( sao mà tôi lắm chuyện buồn thế ), anh không muốn đọc lại, sợ khóc. Nàng xem chừng cảm động phết khi thấy trái tim tôi nhạy cảm đến thế. Những con người như thế thường là người tốt. Nàng không trả lời. Nhưng rồi, như một tia chớp loé lên giữa trời đêm, tôi bỗng hốt nhiên chợt ngộ: Ta đang nắm gì trong tay thế này ? Ôi, thì ra nãy giờ nàng vẫn để tay nàng trong tay tôi. Còn chờ đợi gì nữa, còn hơn ngàn vạn câu trả lời ấy chứ. Tôi ôm chầm lấy nàng và…!!! Thì tôi cũng là thú dữ mà. Làm ơn đừng tưởng tượng xa hơn nhen. Ngoài biển đấy, không phải trong khách sạn đâu. Từ lúc gặp nàng cho đến lúc ấy mới được …5 ngày. Express Love mà.
Đến đây chợt nhớ bài “ Main dans la main” : Tay trong tay. Bài này còn hay hơn bài hồi nãy nữa nhen. Hay từ lời cho tới giai điệu. Và cái chính là : Dễ đệm. Mà nhớ loáng thoáng vài câu thôi.
“Je t’aime, et je taimerai toujours. De laube a la fin des jours. Nous serons tout deux, comme des amoureux, nous serons si biens, main dans la main”
Thế là từ ấy chúng tôi yêu nhau. Xin bảo đảm là trừ những lúc nàng về Ninh hoà, không đêm nào chúng tôi không bên nhau. Việc học hành của nàng cũng có phần sa sút. Có lần nàng đi kiến tập một tháng ở mãi Vạn ninh, tôi viết đủ 30 lá thư. Lá ít nhất là 4 trang, lá dài nhất 12 trang, chữ nhỏ li ti. ( nên nhớ hồi đó chúng tôi mua vở theo tiêu chuẩn, không như bây giờ muốn mua mấy thì mua). Không biết nói cái gì mà nói lắm thế. Bây giờ mà còn đọc lại chắc cười vỡ bụng.

Trước khi đi kiến tập, sợ tôi ở nhà tiêu xài hoang đàng rồi nợ nần lung tung, nàng mở cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm, bỏ vào đó một trăm ngàn, dặn dò cần lắm mới rút ra tiêu. Tôi rưng rưng nước mắt nhận cuốn sổ từ tay nàng, lòng dặn lòng kể từ nay phải sống sao cho xứng đáng với …. cuốn sổ tiết kiệm mà nàng đã tặng. Cái ngàn vàng thì nàng còn giữ nhưng vàng 4 số chín thì nàng sẵn sàng giao hết cho tôi. Hồi ấy có lần tôi tổ chức vượt biên. Tôi dĩ nhiên không tài nào cáng đáng nỗi cái gia đình trên chục người của nàng, nhưng khi tôi rủ nàng bỏ nhà đi là nàng ừ cái rụp. Nàng đem gởi cho tôi mấy chục cây vàng mà nàng dành dụm. Gớm mới tí tuổi mà để dành nhiều vàng thế. Nhà nàng người Hoa đấy.Mà người Hoa thì cái món sắm vàng là …dách lầu. Chuyến đi ấy bể, chứ không thì giờ này tôi cũng đang ngồi đấu láo với LH, với Trang … trên bờ biển Miami nắng gió rồi ấy chứ lị. Trở lại cuốn sổ tiết kiệm. Xe nàng chạy vừa khuất bóng. Tôi vừa gật gù : “Người đi…ừ nhỉ … người đi thật” xong là tót ngay đến ngân hàng rút ra 95 ngàn. Tôi cũng muốn sạch nợ ngân hàng nhưng họ không cho, bắt lưu lại 5 ngàn giử sổ. Coi như vất. Mấy ngày sau đó tôi thì cứ sáng tiểu yến, trưa trung yến, chiều đại yến, chẳng mấy chốc mèo lại hoàn mèo. Khi về nàng bắt tôi giải trình, tôi bèn bịa ra cái bịnh vớ vẫn gì đó. Nàng còn lo tôi chưa dứt bịnh, cư khăng khăng đòi tôi phải đi khám lại. Ôi , tình yêu của tôi. Sao em cứ luôn làm tôi cảm thấy mình có lỗi thế ?
Mấy tháng hè nàng về Ninh hoà tôi như người mất hồn. Hè chúng tôi đâu được nghỉ. Phải học bồi dưỡng rồi đủ thứ công tác hầm bà lằng. Thỉnh thoảng nhớ nàng quá tôi lại nhảy tàu chợ ra, nhờ thằng bạn vốn là thầy cũ của nàng đến gọi nàng ra. Đi loanh quanh. Đưa nàng về, tôi đợi tàu vào khoảng 11 giờ đêm. Yêu vất vả thế đấy. Sở dĩ tôi chưa đường đường chính chính ghé nhà nàng là vì nàng có một thằng anh học ngang lớp tôi. Thằng này cũng nhỏ như cái kẹo mà xấc ( sao nó lại là anh nàng được nhỉ ? nàng dịu hiền thế cơ mà) , có lần tôi dọa đập vào mặt nó. Tôi chỉ hăm thế thôi chứ có bao giờ đánh ai. Thế mà thằng con thù tôi mãi đến lúc đó. Nghe phong phanh em nó quen tôi , nó cấm tiệt. Nó kể đủ thứ tội của tôi. Nàng hỏi , tôi chối phắt. Đố bạn biết nàng tin ai ? Dĩ nhiên là tôi rồi. Thành ra có câu “Love is blind”. Yêu vào cái là đâm ra mù cả thôi.
Từ lúc đó tôi trở thành nô lệ. Nàng cấm tôi uống rượu, hút thuốc. Sao con gái hay lợi dụng quyền lực thế nhỉ ? Thấy người ta yêu là cứ lấn tới. Tôi chiều hết. Về nhà hút chả sao. Nàng về Ninh hoà là ta nhậu. Nhịn thèm cả tuần nhậu càng bốc. Đấy bạn xem . Hoàn cảnh nào rồi cũng có lối ra, không bao giờ là hoàn toàn bế tắc cả.
Và cứ thế, chúng tôi yêu nhau…..
Bạn đừng hỏi chúng tôi bây giờ ra sao. Có ai lại đi hỏi cái cô gái trong bài “Đi chùa Hương” với anh chàng kia sau này có lấy nhau không, được mấy con ? Bác Nguyễn nhược Pháp sẽ mắng cho là : Vô duyên!
Cái kết xin dành cho các bạn. Các bạn có thể cho tôi và nàng lấy nhau, sống hạnh phúc, và cho đến bây giờ vẫn “ main dans la main”. Tôi thích cái kết ấy ghê. Nhưng tôi chỉ gợi ý thế. Tuỳ lòng hảo tâm của bạn. Cuộc sống phải có phản biện. Đừng cho tôi một kết cuộc bi thảm qúa .Chúc một ngày vui. Yêu khoẻ vào nhé. Tâm sự, tấm lòng của tôi đã trao cho các bạn. Xào nấu ra sao tuỳ.
Xin được hô khẩu hiệu trước khi ra về : TÌNH YÊU MUÔN NĂM MUÔN NĂM MUỐN NẰM.

3 nhận xét:

FreeVN nói...

Anh kể chuyện tình hay quá.

Vuong Duc Binh nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Vuong Duc Binh nói...

LE TEMPS DE L'AMOUR.Artiste: G Squad
C'est le temps de l'amour,
le temps des copains et de l'aventure.
Quand le temps va et vient,
on ne pense à rien malgré ses blessures.
Car le temps de l'amour
c'est long et c'est court,
ça dure toujours, on s'en souvient.

On se dit qu' à vingt ans on est le roi du monde,
et qu' éternellement il y aura dans nos yeux
tout le ciel bleu.

C'est le temps de l'amour,
le temps des copains et de l'aventure.
Quand le temps va et vient,
on ne pense à rien malgré ses blessures.
Car le temps de l'amour
ça vous met au coeur
beaucoup de chaleur et de bonheur.

Un beau jour c'est l'amour et le coeur bat plus vite,
car la vie suit son cours
et l'on est tout heureux d'être amoureux.

C'est le temps de l'amour,
le temps des copains et de l'aventure.
Quand le temps va et vient,
on ne pense à rien malgré ses blessures.
Car le temps de l'amour
c'est long et c'est court,
ça dure toujours, on s'en souvient.