Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

Những liên tưởng vẩn vơ từ một cuộc ra đi

Sao giống nhau đến thế : Những ngày tháng ba năm 75 và những ngày tháng ba 2009. Những ngày này năm ấy chúng tôi chạy tới chạy lui hỏi nhau “Đi hay ở?” . Người thì kiếm đường đi, kẻ thì cương quyết ở lại. Ai cũng có cái lý riêng của mình. Tôi cũng đứng tần ngần trước cảnh chen lấn nhau lên tàu ở cảng Nha trang, và với cái bản tính “thà chết chứ không chen lấn”, tôi đã quyết định ở lại. Bây giờ cũng có lúc tôi thấy tiêng tiếc “ Giá hồi ấy mình chịu khó chen lấn chút thì…”. Thì sao nhỉ ? Mà thôi. Let bygones bygone!. 
  Lần này không phải tôi khôn ra đâu, chẳng qua là lần này không phải chen lấn gì mà còn được rủ rê mời mọc. Nhưng sự ra đi nào cũng kèm theo mất mát. Những bạn bè tôi năm ấy nháo nhào tìm kiếm bạn bè đồng hương trong trại tị nạn. Cả những người trước đây chẳng thích gì nhau nhưng gặp nhau trong trại Balawang vẫn ôm chầm lấy nhau mừng rỡ. Ấy là tôi nghe kể thế. Mà phải thôi. Tha hương ngộ cố tri mà. Rồi sau đó kẻ sang Mỹ, người qua Úc…. , tứ tán cả. Rồi lao vào cuộc kiếm sống, một thời quên bẵng nhau đi.
  Tôi lần này cũng di tản. Qua Yume gặp vài người, qua Multiply vài người khác, rồi Blogpost, chỉ một người, Plus lại vài người. Cũng lần mò tìm nhau chào hỏi. Nhưng tiếng chào nghe sao chênh vênh hờ hững, khách sáo. Hay là tôi cảm thấy thế? Khung cảnh làm cho tình cảm con người nó chông chênh chăng ?
 34 năm trước còn có người ở lại. Bây giờ khi đất nước Yahoo sụp đổ sẽ chẳng còn ai ở lại để tôi trở về làm một Yahoo kiều về thăm quê hương. Ở tuổi tôi bắt đầu lại một cái gì đó quả là vô cùng khó. Để tồn tại thì cũng phải bắt đầu thôi nhưng sao vẫn cứ thấy rưng rưng. Tôi muốn đề nghị lấy ngày Yahoo chính thức sụp đổ làm ngày “Blog hận” để tưởng nhớ cái ngày chúng ta tan đàn xẻ nghé, uyên ương đôi ngã.  
  Trong cái rủi cũng phải ráng tìm lấy cái may. Lần ra đi trước tôi manh theo chỉ một túi nhỏ đồ và cuốn nhật ký, tập thơ. Lần này tôi mang được tất . Thế chẳng là may còn gì. Cái mất mát lần này không là vật chất. Nó nằm đâu đó trong tim nhưng nó vẫn làm tôi ray rức.
  Tôi cũng chẳng biết phải rủ các bạn đi đâu. Nhưng xin thề dù ở đâu tôi cũng ráng tìm ra các bạn nếu các bạn vẫn còn trên cõi… internet này. Còn nếu vì một error nào đó mà không connect được thì xin thắp một nén nhang lòng cầu cho các bạn an vui miền ảo mạng.

  Tôi ngừng đây. Viết nữa e rằng tôi sẽ khóc. Mà tôi khóc trông rất ugly, extremely ugly!

Không có nhận xét nào: