Hắn là một thằng ham vui. Cái ấy thi chẳng có gì quá đáng. Chúng ta ai lại không thích vui vẻ, nhưng ham như hắn thì kể cũng có hạng. Có lần thằng học trò hắn nhờ hắn làm cho công ty của nó một buổi để phiên dịch và biên dịch các tài liệu tư vấn du học. Công việc cũng nhàn, làm xong là hắn đi phòng này phòng kia tán dóc. Thấy mấy đứa chơi võ lâm hắn cũng đứng coi một hồi rồi phán :”Tưởng gì chứ thế này thì hay ho mẹ gì đâu mà tụi mày chúi mũi cả ngày vô đó thế nhỉ”. Thằng học trò bèn tạo cho hắn một con Võ đang. Nhìn con của mình sao ốm yếu, lại toàn đi bộ trong khi con mấy đứa kia thì cỡi ngựa, áo mũ xênh xang, đao kiếm sáng quắc tung chưởng xoẹt xoẹt hắn càu nhàu :” Mấy đứa tính chơi thầy hay sao mà làm cho thầy cái con xi cà que dữ dậy”. tụi kia bảo :”Thì lúc đầu nó phải thế. Thầy mới cấp một trong khi tụi em cấp 60, 70 mà sao thầy phân bì”. Hắn đâm ức. Mấy thằng này láo, trong lúc tao nghiền truyện Kim Dung đến tan nát ra, suốt ngày đánh bạn cùng Tiêu Phong, Trương vô Kỵ, Dương Qua, Hồng thất công…thì bọn chúng mày còn chưa đẻ thế mà bây giờ lên mặt hả. Vậy là hắn bắt đầu cặm cụi luyện, không chỉ một mà 5 con . Cứ mỗi môn phái là hắn sắm một con : Thiếu lâm, Võ đang, Nga mi, Côn lôn. Toàn là chính phái. Hắn cũng sắm một con Thiên nhẫn để xem cho biết cái bọn tà phái nó làm ăn ra sao. Hắn không thèm chơi Ngũ độc, Đường môn. Đồ tà phái bẩn thỉu.
Thế là hắn luyện ngày luyện đêm. Cái máy tính của hắn bị bóc lột tối đa. Đêm hắn cài máy chạy tự động. Ban đầu chưa rành nên các con của hắn chỉ tự động một tí là dính vào trong bụi gỡ không ra, cả đêm như công cốc. Hắn nghiên cứu những khu vực nào dễ luyện, khó bị đồ sát, điểm kinh nghiệm cao mà lại không bị về thành dưỡng sức…Những lúc ấy mà đi uống cà phê với là chỉ toàn nghe chuyện võ lâm truyền kỳ thôi. Vất vả thế mà hắn cũng theo được hơn một năm trời, các con của hắn có con cũng lên cấp gần 150, nghĩa là cũng thuộc loại có số má trong chốn giang hồ đấy. Thế rồi bỗng dưng hắn chán. Rao bán không ai mua hắn bèn cho mấy đứa học trò. Hắn lựa những trang bị chiến nhất, bao nhiêu ngân lượng dồn hết cho một con còn bao nhiêu hắn delete hết. Lâu lâu hắn cũng mở trang võ lâm ra , cho con của hắn chạy lòng vòng đánh thằng này vài phát, chém thằng khác vài nhát …rồi về thành. Coi như hắn rửa tay gát kiếm. Hôm rồi tôi bảo hắn mở cho tôi coi hắn mò mãi mới ra mật khẩu. Hắn mà không đam mê cái gì đó là hắn chịu không nổi. Sống mà không có cái gì để đam mê theo hắn thì chỉ là sống thực vật. Bây giờ thì hắn đang mê blog. Blog dạng nào cũng có mặt hắn. Thôi thì Blogpost, Opera, Yahoo 360. Yahoo Plus, Yume, Wordpress, Multiply…Hắn dụ tôi làm một cái để viết comment cho hắn. Thế là lại phải đem cái thân già này theo hắn trên mọi nẻo đường blog.
Cà phê nhậu nhẹt thường xuyên với hắn tôi nghiệm ra cách hay nhất để hắn ngưng ba hoa xích thố là hỏi thăm vợ con hắn. Hắn đang thao thao mà chợt nghe hỏi :”Con mày dạo này thế nào rồi” là hắn im bặt , mặt đần ra như ngỗng đực. Có lần tôi hỏi hắn thương con thế thì sao lại bỏ vợ con ra đi chi vậy. Hắn chầm chậm trả lời : “Tại tao thương tụi nó”. Nói thế có chó nó nghe được. Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng rồi ráp nối qua những lần tâm sự của hắn tôi nghĩ không chừng hắn có lý. Hắn chấp nhận bỏ chạy xích lô để về làm nội trợ, chăm con cho vợ đi dạy. Ngoài giờ nội trợ hắn làm rẫy, trông cũng giống một anh nông dân thứ thiệt. Trông thế thôi chứ hắn mà nông dân cái gì. Hắn trồng hai sào đậu xanh, thu được5 ký , kỳ sau hắn trồng 2 sào đạu phộng thu được khoản 20 ký, đủ để lâu lâu hắn rang lên uống rượu. Những thất bại đó không làm hắn nản, hắn lại cặm cụi làm thứ khác. Một tuần hắn đạp xe xuống Nha trang kiếm bạn bè nhậu một trận rồi đạp về.
Ông già vợ cũng lo kiếm việc làm cho thằng rể. Ổng bảo nó chuẩn bị để nhiệm kỳ này ổng đưa nó vào ban quản trị hợp tác xã nông nghiệp rồi sau đó làm chủ nhiệm. Chuyện nhỏ mà. Ông bí thư phán một câu là đâu vào đó. Hắn dãy nãy, viện cớ không phân biệt lúa với cỏ mà làm chủ nhiệm xã viên người ta cười cho. Ổng nạt:” Cái thằng chủ nhiệm bây giờ chưa hết cấp 1 , mày hết đại học rồi thì mắc gì làm không được, Huống chi dân xã này ai cũng gọi mày là thầy, thằng nào không phục”. À, người ta gọi thế là cơ cấu đấy. Hắn cứ nhất định không là không, ông già vợ cũng phải chịu thua. Lại đến bà chị vợ, bí thư một xã ngoại thành ( lại bí thư ) bảo hắn xuống Nha trang chị đưa vào làm phó ban quản lý thị trường nhà ga thay cho cái thằng phó ban cũ mới bị cách chức vì ăn hối lộ và lấy hàng tịch thu đem ra chợ trời bán. Trời đất! Bao nhiêu lần hắn dậy nữa đêm mở cửa cho bà già trở về sau khi bị bọn cướp ngày này chận thu hết hàng. Mà hàng lúc ấy là gì? Chỉ là chục ký cà phê hạt bó trong mình. Thế mà bảo hắn đi làm cái nghề này ư? Bảo hắn đi ăn cướp của những người như mẹ hắn ư? Hắn lại từ chối, bảo hắn không quen cái món cướp bóc mồ hôi nước mắt của người khác. Bà chị vợ giận, không thèm dòm mặt hắn nữa. Có lẽ còn nhiều chuyện khác nữa mà hắn không kể nhưng xem ra phía vợ bắt đầu không ưa cái thằng rể chỉ thích giặt đồ nấu cơm với lại vác cuốc ra rẫy mà không thích làm cán bộ.
Vợ hắn lại được thăng chức làm hiệu trưởng. Cái thằng hiệu phó là đảng viên, vậy mà vợ hắn cảm tình đảng lâu rồi mà vẫn chưa được kết nạp. Cả nhà chẳng ai nói gì nhưng ai cũng biết tại sao. Vào những năm ấy mà làm vợ một thằng nguyên là sĩ quan nguỵ rồi lại còn thiên chúa giáo nữa thì làm ơn quên chuyện tiến thân bằng con đường vào đảng đi. Mà đúng thế, hắn đi chưa đến 3 năm thì vợ hắn được kết nạp. Ba lần toà gởi giấy mời tham dự phiên xử ly hôn hắn đều không đi, thế là trách nhiệm nuôi con đặt vào tay vợ hắn, lúc ấy cũng còn không được khá giả lắm. Hắn gọi thế là hy sinh đời bố, củng cố đời con. Bây giờ thỉnh thoảng tôi có dịp đi lên xã ấy chơi, nơi ấy vừa khai trương một khu resort, thấy nhà vợ hắn bây giờ khang trang bề thế, vợ hắn nay đã chuyển sang chính quyền, làm bí thư kiêm chủ tịch xã, thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện trên truyền hình tuyên bố này nọ. Kể cho hắn nghe hắn cười hớn hở : “Mày thấy tao tính đúng chưa? Tao mà còn ở đấy thì còn khuya nhé” Hắn cười nhưng sao tiếng cười thấy trơ khấc.
Thằng con lớn của hắn nay đã ra trường, làm bác sĩ quân y. Vài ba năm có ghé thăm hắn, xem ra cũng chẳng mặn mòi gì lắm. Đứa con gái hắn thì nhất định không chịu gặp mặt hắn, dù mẹ nó sau này cũng cho phép. Hắn bảo:” Phải thế thôi. Trúng tao tao còn chửi vào mặt nữa ấy chứ. Bố cái chó gì mà con còn đang nằm trong bụng mẹ đã bỏ đi biền biệt. Có mà …bố láo”.
Có kỳ hắn dạy tháng mấy triệu có bà dụ hắn chơi huê. Hắn chơi hẳn hai cái. Thằng Đức thấy hắn làm ra nhiều tiền thế hỏi hắn sao cứ đi mãi cái xe đạp. Hắn bảo :” Ừ nhỉ, tao quên”. Thế là thằng Đức dụ hắn mua lại chiếc xe Suzuki, cái xe mà người ta gọi là Su trăm năm ấy, la thì to nhưng chạy thì chậm. Hắn hốt hết hai cái huê mua cái xe xong còn bao nhiêu hắn năn nỉ thằng Đức mượn dùm mua xe mới. Thế là thằng Đức tống khứ được cái của nợ mà lại có tiền mua cái Wave mới cứng. Thì cũng lâu lâu có thằng lột được hắn chứ. Mà cái khoản mua sắm đồ thì hắn đúng là thằng đại ngáo. Sau này chán cái xe hắn bèn cho 1 thằng em đem về chạy ba gác máy. Hắn bảo : “Mày qua Hà lan coi, bên đó người ta toàn đi xe đạp. Văn minh đúng điệu là phải như thế chứ”. Vậy là hắn làm người văn minh mãi cho đến bây giờ, chỉ khổ cho những thằng thiếu văn minh như tôi phải đưa rước hắn mỗi khi rủ hắn đi nhậu.
( Còn tiếp…)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét