Tháng tư đến, tự dưng nhớ những ngày áo lính, nhớ nhất những ngày quân trường, chỉ chín tháng thôi mà bao nhiêu thay đổi, bao nhiêu buồn vui dồn nén trong đó. Không nhắc đến những ngày trận mạc. Súng nổ đạn bay, kẻ bị thương người mất mạng chỉ tổ làm đau lòng thôi. Chỉ nói chuyện vui thôi. Chuyện buồn để tự mình nghiền ngẫm.
Nếu đã đọc entry “ Chuyện dài đời lính” các bạn sẽ nhớ tôi chào quân trường bằng hai trận khóc ra trò. Sau đó là những ngày huấn luyện gian khổ. Hết giai đoạn cơ bản quân sự, chúng tôi được chuyển qua Trường Võ bị Thủ đức. Ngay từ khi bước chân vào trường Bộ Binh Thủ Ðức, Tân Khoá Sinh chúng tôi đã được các huynh trưởng đón tiếp một cách hết sức tận tình. Ðể khởi sự làm quen với đời lính, bài học quân sự đầu tiên của bọn đàn em chúng tôi là theo lệnh huynh trưởng chạy ba vòng Vũ đình trường gọi là “dàn chào Tân Khóa Sinh”
Thực vậy, mới chạy vòng đầu đã có vài ba tên té xỉu. Chạy hết vòng thứ ba, một trăm chỉ còn vài chục, tuy còn đứng vững nhưng tưởng thở hết ra hơi. Ðã vậy đám huynh trường nào tha! Những tiếng quát tháo, nạt nộ, hò hét, chạy lùa đầu này, xua đầu kia, xẹt đầu nọ như cố tình cướp tinh thần bọn đàn em ngơ ngác chúng tôi khiến cho bao nhiêu mộng lớn, mộng nhỏ mới cách đây vài tiếng đồng hồ vẫn còn xanh mướt, đã tan tành theo mây khói.
Chúng tôi bắt đầu giai đoạn huấn nhục trước khi được gắn alpha, chính thức trở thành sinh viên sĩ quan. Giai đoạn này khối chuyện cười ra nước mắt. Bình thường chúng tôi vẫn thường bị “huynh trưởng”, các sinh viên khoá đàn anh cũng như cán bộ phạt nếu vi phạm kỷ luật. Thế nhưng trong giai đoạn huấn nhục thì chẳng cần cớ gì cũng bị phạt. Xin kể vài chuyện vui :
Một huynh trưởng chận tôi lại, chờ tôi trình diện xong bèn nhìn bảng tên tôi hỏi. “Đàn em tên Hoàng hả. Hoàng nghĩa là gì?” Tôi hí hửng khoe kiến thức nho chùm của mình: “Thưa huynh trưởng Hoàng là vua ạ”. Huynh trưởng nghiêm mặt , gằn từng tiếng: “Vào Thủ đức mà còn vua chúa hả? 50 cái hít đất”. Một thằng bạn tôi tên Lê tấn hùng Sơn bị một huynh trưởng hỏi “Lê…tấn…hùng…Sơn hả. Đàn em coi bộ thích cải lương dữ. 50 cái hít đất”. Thế! 50 cái hít đất trở thành cái giá chót trong thời gian huấn nhục.
Trong entry trước tôi có nói cái số quân là không thể quên được, và đây là lý do: Hình phạt nhẹ nhàng nhất là bắt đứng trình diện cây bàng, hoặc cây bã đậu. Cứ coi những cây đó như cấp trên rồi đứng nghiêm chào. Câu chào thế này : “Khoá sinh dự bị sinh viên sĩ quan trừ bị Nguyễn X…, số quân 70….., tiểu đội 1 trung đội 1, tiểu đoàn 1 Liên đoàn khoá sinh A trình diện cây bã đậu chờ lệnh. Hết” Giá rẻ nhất là 50 lần, mà phải la cho to sao cho huynh trưởng đứng cách 100 thước vẫn nghe được. Đến thế mà thằng nào quên số quân được thì đúng là …ông nội thằng Đậu.
Một hôm huynh trưởng tập họp đại đội lại điểm danh và tuyên bố:”Trong vòng một phút tất cả phải đứng trênbề trụ cờ. Ai còn đứng dưới sẽ bị phạt”. Thế là gần 100 con người dành nhau leo lên cái bệ có khoảng 6mét vuông. Vậy mà hết 1 phút không còn thằng nào đứng dưới đất hết. Những thằng chậm chân thì kẹp cổ, nắm áo kéo quần thằng trước, trông cứ lúc nhúc như một tổ ong. Sau đó huynh trưởng ra lệnh”Sau tiếng còi 15 giây ai chưa đứng vào hàng sẽ bị phạt. Tiếng còi vừa nổi lên là những thằng bên trong thả tay, những thằng đứng ngoài thế là cứ rớt đùi đụi một đống.
Có lần một huynh trưởng chận tôi lại hỏi.
-Ở nhà đàn em có ngồi xa lông không?
Cảnh giác không biết tên này bày trò gì, tôi nói không. Vậy là đàn anh tỏ ra tội nghiệp cho đàn em, bèn cho tôi ngồi “ghế xa lông trường bộ binh”. Đừng tưởng thế là sướng nhé. Tôi sẽ ngồi làm sao cho giống như đang ngồi xa lông, có điều ..không có cái ghế nào cả. Đàn anh ngắm tôi ngồi xem ra chưa ưng ý bèn bảo
- Đàn em vắt chân lên cho nó …thoải mái.
Cha mẹ ơi, ngồi hai chân còn rung rung muốn té mà còn phải vắt chân lên nữa. Tôi cũng ráng vắt chân lên, ráng giữ thăng bằng. Đàn anh ngắm một hồi rồi bảo
-Kìa! Ngồi xa lông thì phải dựa ra cho nó sướng chứ ai lại lom khom thế kia.
Đến cái nước này thì tôi chịu hết nổi, bèn té cái oạch. Đàn anh lắc đầu ngán ngẩm:
-Xem ra đàn em chịu sướng không quen. Thôi! 50 cái hít đất
Lẩm đẩm vậy là 9 tuần trôi qua, chúng tôi được làm lễ gắn alpha, mà chúng tôi thường gọi là con cá vàng. Sau đó được cho về phép lần đầu tiên. Cha! Bộ lễ phục mới ủi hồ thẳng nếp, giày đánh bóng lưởng, búc nịt bóng đến soi gương được, chúng tôi cầm tờ giấy phép hiên ngang bước ra cổng số 1 về Sài gòn du hí.Con cá vàng đã vượt vũ môn.
Thời gian suốt chín tháng trong quân trường lần hồi cũng đi tới cái đêm cuối cùng của nó. Ðó là đêm bồng súng gác Trung Nghĩa Ðài. Hai người một ca, hai tiếng. Mặc đồ tiểu lễ, mang dây biểu chương, găng tay trắng, đội nón caskette có quai vòng quanh cằm, súng trên tay áp vào ngực vào vai, lưỡi lê chọc thẳng lên trời, chúng tôi như hai pho tượng đứng gác giữa đêm, canh cho những người đã khuất. Dựng Trung Nghĩa Ðài là để tưởng niệm linh hồn các đàn anh đã hy sinh vì tổ quốc. Ðêm càng khuya sao trời càng sáng, gió càng lạnh. Gió thổi bập bùng những ngọn đuốc cắm chung quanh Trung Nghĩa Ðài. Gió thổi xào xạc trên cây. Gió thổi ù ù trên mặt đường. Gió thổi cho những người nằm xuống..
Ðêm tịch mịch như vậy mà sáng hôm sau lại rền vang những tiếng hô nghiêm nghỉ đứng lên quì xuống giữa Vũ đình trường của tất cả các khóa sinh đang làm lễ mãn khóa . Ôi, ngày hôm đó quân trường tràn ngập nắng và Vũ đình trường đầy ngập người. Trên khán đài là thân nhân, bạn bè, là người yêu của lính đến tham dự chia vui. Giữa sân Vũ đình trường, chúng tôi oai phong trong bộ đồ đại lễ, vai mang biểu chương, đầu đội caskette, một chân quì xuống nôn nao chờ các huynh trưởng đến gắn cấp bậc : Chuẩn Úy.
Bố tôi cũng lặn lội vào dự lễ mãn khóa của thằng con rồi chở con về nhà. Sau mấy tuần phép chúng tôi bay tứ tán khắp 4 vùng chiến thuật. Chỉ vài ngày sau là chúng tôi nếm được cái mùi vị khắc nghiệt của chiến tranh, chết chóc ,vài thằng được thuyên chuyển về “vùng 5”. Và chuyện này có lẽ nên dừng ở đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét