Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Ăn năn

Ăn năn



Hôm nay, chúa nhật 15/3/2009, tôi, tên thật là Phan tiên Hoàng, nick name lần lượt từ Guitar, AK, Casablanca, Diva và bây giờ lại là Guitar, xin được có lời ăn năn trước các anh chi em blogger, quen cũng như không quen
Viết blog cũng lâu, nhưng là bên Google kia, cái Yahoo này chỉ mới tạo ra để đó hồi tháng 12 năm ngoái, chỉ thực sự tham gia từ 19/2, chủ yếu trao đổi nhũng tâm tư về vận mệnh đất nước . Mãi đến ngày 3/3, đọc được rất nhiều bài thơ hay, cái hồn thơ tưởng đã ngủ yên trong tôi bỗng bị đánh thức. Và tôi bắt đầu với entry “ Phải làm thơ thôi” . Nhưng bài thơ đầu tiên là của thi sĩ Đông Hồ. Ngày 4/3 tôi chính thức viết bài thơ đầu tiên “Tôi làm thơ nè pà con” . Kể từ ngày ấy đến nay, tuy ngắn ngủi, nhưng tôi đã có một số friend kha khá, thân cũng như sơ. Đến hôm nay , sau 10 ngày , số page view của tôi đã gần 7.000. So với mọi người đó chắc là một con số bé nhỏ, nhưng với tôi nó vô cùng ý nghĩa.
Vạn sự khởi đầu nan. Bắt đầu được rồi là tôi cứ thế chạy băng băng, tôi nhảy vào cả bình thơ, bút ký…Có lúc tôi rung đùi tự mãn khi nhận được một lời khen, có lúc cũng cau mày, đỏ mặt khi nhận được một lời phê bình. Nhưng tôi đang ngon trớn chạy phăm phăm, khó kìm lại được. Hôm nay, sau khi đi off với một người bạn về, câu chuyện trong buổi cà phê làm tôi phân vân. Về đến nhà tôi mở máy ngồi tự kiểm điểm và cuối cùng công khai bản tự kiểm điểm của mình trước toàn thể các blogger.
Đã ăn năn là không bào chữa. Không phải vì những lời phê bình đều chính xác, nhưng vì - xin nói theo sách một chút- : “Ai chê ta là bạn ta. Ai tâng bốc ta là kẻ thù ta”. Mặc dù là trích sách cho đầy đủ, ở đây tôi xin chọn vế đầu, vế sau cho qua đi. Nói thế thì kẻ thù tôi đầy ra thì làm sao tôi sống nổi? Thành ra sau này ai thích khen xin cứ việc, không thành kẻ thù của tôi đâu mà ngại.
Hai nội dung chính trong những lời phê bình như sau:

Tôi đùa giỡn quá lố, đôi khi với cả những blogger đáng tuổi em cháu. Vâng đúng thế ạ. Ai đã từng thăm blog tôi khắc thấy. Rõ là có muốn cãi cũng không được. Việc gì cũng có giới hạn của nó. Tôi không còn trẻ, tôi lại là một người thầy. Mạng thì ảo nhưng tôi là thật. Tôi vẫn còn đang lên lớp. Học trò tôi đọc những lời đùa cợt của tôi sẽ nghĩ gì. Trong entry “Thư gởi người học trò cũ” tôi đã khuyên em hãy biết xấu hổ. Vậy thì tôi đang xấu hổ. Tôi có thể delete những giòng comment đó, nhưng làm sao tôi delete được chính tôi. Tôi có thể không đọc lại những comment đó nhưng tôi không thể nào tránh né đối diện với tâm hồn tôi. Nhưng bảo tôi đừng đùa nữa thì cũng bằng bảo tôi : Chết đi cho phứt”. Gì chứ chết nhất định là không rồi. Thế thì tôi sẽ vẫn cứ đùa, nhưng sẽ có giới hạn. Điều này quả là không dễ. Sau khi điều chỉnh lại, tôi sẽ đùa tiếp . Những kẻ thích đùa hãy đợi đấy.
Nội dung thứ hai là do một cái hồi ký tôi viết về đời lính. Vẫn với giọng văn đùa cợt tôi viết về đời lính. Và nghe nhắc nhở tôi thật sự bàng hoàng. Là một thằng lính, đã từng đổ máu, đã từng thấy đồng đội đổ máu, đã từng ôm xác đồng đội trong tay khóc nức nở. Sao tôi có thể đùa cợt được nhỉ? Không ai đùa với máu, chỉ có những thằng điên. Viết đến đây tôi chợt rùng mình. Máu của tôi, của đồng đội tôi đổ vô ích sao? Và xin lỗi, cho tôi được khóc. Xin cảm ơn người bạn blog đã nhắc tôi nhớ lại những điều thiêng liêng đó. Cũng có một chiến hữu động viên tôi tiếp tục viết, để cùng ôn lại những vui buồn đó. Thế nên tôi sẽ vẫn viết, nhưng với một tâm thế trân trọng hơn. Phải nhìn vào máu xương mà những người lính chúng tôi đã đổ ra để viết. Không phải để hận thù. Điều đó bây giờ có cần thiết nữa không ? Mà để cẩn trọng và trân trọng hơn khi viết.
Những lỗi lầm lặt vặt mong quí bạn bỏ quá cho. Không thể nhớ hết. Lại xin nói theo sách “ To err is human” . Ai nói tôi quên rồi nhưng chắc là của một người tầm cỡ như Aristotle. Sai lầm là bản chất của con người. Nhưng sai lầm mà nhận ra sai lầm và điều chỉnh lại là một đức tính của con người. Hơn nữa, là một đức tính không thể thiếu nếu muốn vẫn còn là người. Câu này là tôi nói. Oách chưa?
Với những blogger chỉ thấy cái hay của tôi: Xin cảm ơn các bạn và mong thường xuyên ghé thăm . Và với những blogger nhìn ra được những điều chưa hay của tôi, càng xin ghé thường xuyên hơn ( không phải câu view à nhen ) để giúp tôi hoàn thiện hơn. Tôi bắt đầu cảm thấy khó gọi là một ngày vui nếu không ghé thăm các bạn và được các bạn ghé thăm.

Trân trọng

Hoàng Guitar

Không có nhận xét nào: