Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Hát lại bài hát xưa


Thư mục: Tổng hợp | 

Đăng ngày: 19:35 19-03-2009 
Nghe nhà phê bình LUV khen “Tứ thơ tuyệt”, lại một blogger khác còm: “Em thích hai câu này của anh lém”. Lòng chợt thấy vui. Dù những lời khen ấy mình nghe cách đây lâu rồi, từ một người em bé nhỏ - như người ta nói – như cái kẹo. Vâng người em bé và ngọt, rất rất ngọt. Tôi vốn nhỏ con nên chỉ yêu được những em be bé thôi. Em nào từ 1,65 trở lên là tôi chỉ có”kính nhi viễn chi” . Em bé -cây kẹo- của tôi, thường phán như thế khi cùng tôi ngồi trên đồi Cù , đầu ngã lên vai tôi, nghe tôi lải nhải những thơ cùng thẩn. Lãng mạn cực! Những chiều lãng mạn như thế kéo dài hàng giờ, đôi khi khiến tôi phải bỏ giờ lên giảng đường, lại còn huênh hoang. 
  “ Là sinh viên mà không sách cầm tay” 
  “ Có tâm sự đem nói cùng cây cỏ” 
 Hậu quả thì nhãn tiền thôi: Rớt cái oạch! Trở lại với cây kẹo bé nhỏ. Được em khen thế tôi phởn chí nhảy sang viết nhạc. Cầm cây đàn chỉ biết bấm có, xem nào, La thứ, Rê thứ, Đô trưởng, Mi 7. Hết. Vậy mà bài nào cũng đệm được. Thế mới tài. Hồi đó tôi không biết phổ nhạc. Thơ là thơ mà nhạc là nhạc, nên nếu đọc những bài nhạc của tôi như thơ thì nghe rất … phi thơ. Không sao! Lão tử chẳng đã nói: “Đạo khả đạo, phi thường đạo" đó sao. Còn tôi, Hoàng tử nói “ Thi phi thi, phi thường thi” Diễn nôm là thơ mà đọc không như thơ mới là … thơ phi thường”. Kinh! Tuy không phải là thơ nhưng rất vần. Quen rồi. Có điều vần hơi bị nhiều. Pà con đọc thử một bài nghe có oách không nhé. Bà này có tựa là “ Cho em “ 

Cho em cuộc sống mãi ngây thơ 
Xin cho em đừng biết đến đợi chờ 
Cho em tình yêu đến bất ngờ 
Tình cứ mãi như thơ  
Đầy trăng gió hẹn hò 

Anh mong cuộc sống mãi cho em 
Bao nhiêu ngày trôi rất êm đềm 
Xin cho tình yêu lướt qua thềm 
Tình yêu đến trong đêm 
Tình thắm ướt môi mềm 

Em ơi tình em đã trao anh 
Anh xin gìn giữ nó an lành 
Không bao giờ để nó tanh bành 
Tình em mãi tươi xanh 
Vì anh tưới rất rành  

Thú thật là hai khổ thơ đầu nghe cực hay ( theo ý cái kẹo bé nhỏ), nhưng khổ thứ ba thì nàng bò ra cười. Gì mà tanh bành, tưới tắm ở đây. Ghê thí mồ. Nếu bạn đã từng được một em ngã đầu vào vai mà nói như thế, không biết bạn sướng thế nào chứ tôi thì hồn phi phách tán, cứ như vừa mới làm một ly “ Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi” vậy. Tôi cũng biết chổ để dừng , nên bài hát chỉ đến đấy. Viết nữa không biết còn ra cái gì nữa đây. Thường những buổi chiều như vậy kết thúc bằng một màn “nếm kẹo” và đưa em về.  
  À mà bài đó hát theo điệu Pasodoble. Giật lắm nhé. Thôi thức khuya xem đá banh, không ngủ lại được, post một vài kỷ niệm xưa, góp vui cho bạn, gom buồn cho tôi. Xin chào.

Không có nhận xét nào: