Thư gởi một bạn blogger
Trước tiên xin cảm ơn bạn cái đã vì đã lo lắng cho sự “an nguy” của tôi. Tấm lòng của bạn tôi xin nhận. Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy cần phải nói thêm ít nhiều về những điều bạn vừa góp ý.
Bạn khuyên tôi không nên nhắc lại quá khứ. Tôi đã nhảy sang blog của bạn và tôi thấy bạn cũng đang viết rất nhiều về quá khứ. Thế thì yêu cầu của bạn có lẽ hơi quá đáng. Không có hiện tại nếu không có quá khứ. Quá khứ có thể có sai lầm, tội lỗi hay thậm chí nhơ nhuốc đi nữa thì cũng không nên quên đi. Nó là bài học cho hiện tại. Nếu quá khứ của tôi có điều gì làm bạn thấy khó chịu thì cũng đành vậy. Tôi đâu có đẻ ra quá khứ. Có điều theo tôi nghĩ, không biết có đúng không,bạn không trách móc gì quá khứ của tôi, chỉ có điều bạn khuyên tôi đừng nói đến những vấn đề …nhạy cảm. Bạn dùng một từ mà tôi cực ghét. Không phải vì bản thân nó đáng ghét mà vì bây giờ người ta đang lạm dụng nó để che đậy, bưng bít những cái xấu xa. Bản thân tôi cũng là một người khá … nhạy cảm ( theo cái nghĩa trong sáng nhất của nó ). Tôi dễ cười, dễ khóc, dễ nổi giận. Và đọc mess. của bạn tôi đã giận, không phải giận bạn đâu. Đừng giật mình.
Nói mông lung quá chắc hơi khó hiểu. Xin nói cụ thể đến những điều bạn đề cập. Bạn bảo blog là nơi chơi đùa vui vẻ thôi. Dù bạn mích lòng tôi cũng xin nói thẳng là bạn sai hoàn toàn. Bạn cứ chơi đùa vui vẻ nếu bạn thích. Nhưng nếu có ai đó khóc lóc kể lể thì đó là quyền của người ta, người ta khóc trong “nhà” của người ta. Bạn có thể vào an ủi, nhưng bạn không thể nhảy vào bảo người ta “Chổ này chỉ cười, không được khóc”. Bạn cứ ngẫm đi rồi thấy tôi nói có đúng không. Tôi cũng chủ trương vui cười là chính, nhưng đôi khi tôi cũng khóc ra trò đấy. Tại sao tôi lại phải vờ cười khi tôi chỉ muốn khóc. Bao nhiêu năm con người ta được dạy phải sống dối trá đến mức mà bây giờ tiếng cười tiếng khóc cũng phải …theo lề bên phải ư. Xin lỗi bạn, chắc bạn cũng thấy nó vo lý rồi.
Bạn khuyên tôi đừng phát biểu quan điểm chính trị. Bạn làm tôi giật mình đấy. Tại sao tôi lại không thể phát biểu quan điểm chính trị được chứ ? Mà nếu bạn đọc tôi kỹ một chút bạn sẽ thấy chẳng có chính trị gì ở đây cả. Và thậm chí nếu tôi có tuyên bố rằng tôi không thích chế độ này ( giả dụ có lúc tôi nói thế ) thì có sao nào. Chẳng lẽ tôi không có cái quyền được thích hay không thích, yêu hay không yêu một cái gì đó sao. Tôi vẫn sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật. Còn việc thích hay không thích của tôi chẳng ai xía vào được
Bạn phong cho tôi là một “dissident”. Cảm ơn bạn đánh giá quá cao. Tôi không xứng đáng được đứng ngang hàng với những vị đó dù rất ngưỡng mộ họ. Tôi là một blogger, không phải là một politician. Tôi trình bày quan điểm, tôi không kêu gọi ai. Tôi tâm sự chứ tôi không kích động. Tôi chê bai chứ tôi không thoá mạ. Xin bạn đọc kỹ lại cho.
Bạn nói với tôi về công an mạng. Tôi không nghĩ bạn hù tôi, mà là bạn thật sự lo lắng cho tôi. Tôi cũng thừa biết là để truy ra IP và địa chỉ nhà ở của tôi là chuyện dễ như trò trẻ con. Nhưng công an chúng ta rảnh rỗi thế sao ? Những tên tuổi như TacKe, honvienxu, breakprison…đáng cho họ quan tâm hơn. Ai lại thèm đi để ý đế những blogger cắc ké như tôi chứ, và tôi nghĩ nếu có đọc tôi họ còn thấy thích nữa. Biết đâu ít hôm nữa tôi lại được tặng huy chương vì sự nghiệp blog nữa ấy chứ.
Tóm lại một phát thế này : Bao nhiêu xương máu đổ ra để ngày hôm nay chúng ta có thể tự do cười khóc, khen chê trên những trang blog này. Thế thì đừng vì một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó mà hoãn cái sự sung sướng ấy lại cả.
À quên , bạn còn khuyên tôi không nên đưa lên những hình ảnh về lính tráng hồi xưa vì nó … phản cảm. May mà chưa gọi là phản động. Ơ hay! Sao lại không ? Người ta tha hồ đưa lên những hình ảnh hồi còn bé, hồi còn đi học, hồi còn tung tăng ghẹo gái để hồi tưởng lại kỷ niệm của một thời. Thế thì tại sao tôi lại không đưa được những hình ảnh của một thời máu lửa của tôi ? Tại sao tôi lại phải quên nó đi khi nó là cái phần đời mà tôi nhớ nhất ? Điều này bạn không giải thích. Phản cảm là gì tôi cũng chưa hiểu hết nghĩa. Chịu !
Tóm lại thế này : Cửa nhà tôi luôn rộng mở. Bạncứ thoải mái vào đọc , nghe nhạc, viết comment. Tôi rất vui mừng chào đón. Còn những điều tôi viết bạn cứ góp ý. Tôi có thể nghe ra ( tôi cũng là thằng biết phục thiện lắm ). Mà tôi cũng có thể không đồng ý, tôi có thể tranh luận. Xã hội dân chủ nó phải thế. Nhưng tôi không thể uốn lưỡi nói những điều mớm sẵn từ miệng người khác. Muốn đọc những cái đó, mời bạn mua báo, bất cứ tờ báo nào hiện nay. Bạn ghé tới trang Blog của nhà báo Trương duy Nhất đi. Ông ta tuyên bố : Bây giờ báo nào cũng như báo Nhân dân cả. Mà báo Nhân dân là một tờ báo không nhân dân nào thèm đọc. Nguồn : http://truongduynhat.vnweblogs.com/
Tôi không muốn viết những lời dối trá để rồi sau này phải rên rỉ như nhà thơ Chế Lan Viên. Xin tặng bạn vài bài di cảo của ông để bạn tham khảo.
Trừ đi
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu? Một nửa
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ,
Tôi giết cái cánh sắp bay...trước khi tôi viết
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gày còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi?
Không phải!
Nhưng cũng chính là tôi - người có lỗi!
Ðã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình!
Bánh vẽ
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp.
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Ðêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc...
Thế thì đâu còn dịp nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi,
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm...
Tháng 8 năm 1991
Ai? Tôi?
Mậu Thân 2000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2000 người đó?
Tôi!
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi lúc xung phong
Một trong 30 người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy? Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời
Tôi ú ớ!
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm
Mà tôi xấu hổ!
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay
Tôi có thể cười!...
1987
Vậy đó. Tôi muốn nói với bạn rằng : Sau này bạn đọc thơ tôi nên nhớ : Chính tôi viết đấy. Vẫn mong bạn ghé blog tôi chơi và có những nhận định … xác đáng hơn. Một lần nữa, cảm ơn bạn vì tấm lòng .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét