Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Chuyện dài đời lính ( 2 )


Đăng ngày: 19:51 19-03-2009 
  Nào! Cùng tôi tiếp tục chặng đường quân ngũ nhé. Thế là tôi bắt đầu ngững ngày huấn luyện gian khổ. Trung tâm Huấn luyện Quang Trung chỉ là nơi chúng tôi được học những kỹ năng cơ bản của một người lính. Xong 3 tháng ở đây chúng tôi mới được công nhận là sinh viên sĩ quan và chuyển sang Trường Võ bị Thủ đức để học kỹ năng chỉ huy. Trung tâm này vì thế rất tả pí lù : sĩ quan, hạ sĩ quan, binh nhì đủ cả. Cả nhảy dù, biệt động cũng học ở đây. 
  Ngoại trừ một số ít giờ lên giảng đường để học lý thuyết hay học hát, phần lớn thời gian chúng tôi học ở các “bãi”. Từ doanh trại ra đến bãi nhiều khi hơn chục cây số. Ngày đầu tiên ra bãi học, về thằng nào th ằng nấy vã cả người. Lúc đó mà Tây thi có đến rủ đi chơi thì cũng xin bái chị cả nón, chị cho em nằm nghỉ. 
  Mỗi sáng thức dậy công việc đầu tiên phải làm là “ chà láng” : Mỗi thằng được chia một đoạn giao thông hào đắp bằng đất. Chúng tôi phải múc nước tưới vào rồi lấy cái gà mên ăn cơm chà cho láng. Có thằng mua cả cái bay thợ hồ, trông chuyên nghiệp phết. Giao thông hào thì mênh mông thiên địa, đại đội trưởng sức đâu mà đi kiểm tra, ngài chỉ cần đứng liếc qua một vòng, chỗ nào còn khô là chưa chà, thế là thằng nào phụ trách chổ đó lãnh đủ. Tôi vốn là thằng thích ngủ nướng, lúc nào cũng ra sau anh em vài phút. Thế là tôi sáng tạo ra một chiêu đối phó: Buổi tối trước khi đi ngủ tôi tọng một bụng nước. Đến sáng cứ thế mà tưới đều cái đoạn của tôi. Cũng phải trình độ lắm nhé. Tưới không khéo thì thiếu nước như chơi. Phải điều chỉnh làm sao cho súng như một cái “bét”, phun 1 tia cực nhỏ, và phải phun cho đều. Nghệ thuật ghê lắm. Nhiều thằng muốn bắt chước mà có được đâu. 
  Chà xong là đến tiết mục vệ sinh cá nhân, rồi xếp hàng lãnh đồ ăn sáng, thường là bánh mì đường. Xong rồi đến kho vũ khí lãnh súng đi học. Để thành sĩ quan chỉ huy, chúng tôi phải nghiêm chỉnh hơn hạ sĩ quan binh sĩ. Mấy anh chàng này đi học như đi chợ,chẳng có hàng ngũ gì; súng thì vác vai, xách trên tay, thậm chí có anh còn kéo lệch xệch trên đất. Trông cứ như mấy ông nông dân đi làm ruộng. Chúng tôi hả? Đi thành hàng nè. Súng phải cầm thẳng đứng trước mặt, và vừa đi vừa hát. Thường là bài gì mà “ thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu…” 
  Cũng có những bài chúng tôi phải học vào ban đêm. Như bài “di hành đêm”, “ngụy trang đêm”…Bài di hành đêm chẳng hạn. Chúng tôi balô súng đạn đầu đủ, cân đủ 20 ký, đi thành hàng một cho đến sáng. Ban đêm mát trời, gió hiu hiu thổi, thêm nữa lại buồn ngủ nên thằng nào thằng nấy vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật. Lâu lâu nghe một tiếng chủm và có hiệu lệnh dừng lại là biết có một chú vừa rớt xuống ruộng. Lôi thằng con ướt lóp ngóp lên , chúng tôi lại đi tiếp. Nhớ cái bài nguỵ trang đêm, tôi lủi ra sau hút thuốc, rồi nằm lơ mơ ngủ quên tuốt. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu khi khiểm điểm quân số trước khi về bọn nó không quên tôi. Số là khi điểm danh theo tiểu đội, thằng đầu tiên đếm1 rồi cứ thế cho tới thằng cuối cùng sẽ hô “12. Hết”. Tui lủi đi ngủ rồi thế mà cái thằng số 11 chờ một lát không thấy ai hô nữa bèn hô hết. Đúng là cái đồ bã đậu. Hết thì về. Nữa đêm tôi thức dậy thấy còn có mỗi mình ên tôi hết hồn, lần tìm về doanh trại. Ở doanh trại cũng đã biết có 1 thằng “đi lạc”. Chả là cái khâu kiểm tra vũ khí nghiêm lắm. Khi phát hiện ra thiếu 1 khẩu súng là các ngài biết ngay còn thiếu 1 thằng. Về được nữa đường là tôi bị quân cảnh tóm gáy chở về. Đêm đó, trong khi bạn bè yên giấc thì tôi bò lổm ngổm quanh sân, cầm một cây tăm xỉa răng… đo chu vi doanh trại. Đâu phải lẳng lặng mà đo đâu. Vừa đo vừa đếm to lên. Ngưng đếm là anh đại đội trưởng chạy ra đá đít ngay. Tính ra thì tôi lỗ nặng. Mà cũng chẳng nhớ là sân vũ đình trường dài bao nhiêu….. cây tăm nữa 
  Có cái bài 36 đoạn đường chiến binh là thằng nào cũng ngán. Chúng tôi phải chạy vượt chướng ngại vật, leo rào, bò dưới hỏa lực, đu người qua xà…đủ 36 trò. Trò cuối cùng là leo qua một bức tường khoảng 2m. Bình thường thì đây là trò trẻ, phóc 1 phát nhẹ nhàng là qua; thế mà anh em đa số cứ trèo lên rớt xuống, dồn một đóng loi ngoi lóp ngóp. Trông buồn cười chết được. Đua bốn môn phối hợp chẳng là cái đinh gì so với cái màn này. 
  Buổi chiều thường thường là tập đi diễu hành. Cái vụ đi này cũng lắm chuyện ra phết. Có nhiều thằng cũng đi đứng bình thường như người ta; thế nhưng hể cứ nghe” Bước đều, bước!” là y như rằng thằng con đánh tay ngược. Cứ thử tưởng tượng một người đi mà hể chân phải bước tới thì tay phải cũng đánh tới luôn. Đi khó bỏ mẹ thế mà bọn nó cũng đi được. Trông cứ như thằng Asimo ấy. 
 Có chuyện này vui nhất: Tôi là cái thằng ra mồ hôi ghê lắm. Làm cái gì một chút là mồ hôi túa ra, đúng là như tắm. Ngày thường làm chó gì có thì giờ giặt giũ. Thế nhưng đôi vớ của tôi mới là vấn đề. ướt đẫm mồ hôi, rồi lại khô đi, cộng thêm bụi bặm, đất cát làm đôi vớ tôi bốc một cái mùi khó tả. Biết thế nên tôi thường xuyên giặt và phơi giày , vớ. Vớ thì treo lên hàng rào; quân trường thiếu gì hàng rào. Nhưng đôi giày thì phải kiếm chổ nào cao cao tí. Thế là tôi bèn để đôi giày của tôi lên cái bể chứa nước uống của đại đội, mà phải để xa xa vào để khỏi ông nào táy máy. Đến khi tôi vói lên để lấy nó xuống thì bố khỉ!, nó lọt tỏm vào bể nước. Từ đó trở đi cứ mỗi lần lấy nước để đi học tôi lại xách cái bi đông chạy tuốt qua đại đội 2. Hôm đó thấy thằng nào uống nước là tôi cứ dòm lom lom, xem thử nó có lăn ra dãy đành đạch không. Chẳng thằng nào việc gì cả, nhưng về sau tôi vẫn kiên quyết không chịu uống cái thứ nước ngâm giày đó

Không có nhận xét nào: