Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

Gọi là thơ cũng được

Tôi đã mất gì và được gì sau từng ấy năm nhỉ ? 
 Tôi mất tuổi hoa niên để được là một người đàn ông luống tuổi 
 Một người đàn ông với tâm hồn thơ trẻ 
 Bồng bột như thời còn cắp sách tung tăng 
 Hèn chi bạn bè vẫn gọi tôi là Lão Ngoan đồng 
 Tôi mất dăm ba mối tình và thu được nhiều kỷ niệm 
 Tôi không phải dành thời gian để vun quén tình yêu 
 Nên thừa thãi thời gian để vuốt ve kỷ niệm 
 Mà kỷ niệm cũng có gai đấy 
 Nên đôi khi làm tôi chảy máu 
 Máu rỉ ra từ kỷ niệm lại làm hoa nở trong tim 
 Chẳng đi đâu mà thiệt 
 Tôi đã mất những giọt mồ hôi trên thao trường nắng cháy, 
 Trên đường đời rong ruổi và cả trong những cuộc tình 
 Cái tôi thu được là một hòm ký ức 
 Cái tròn cái méo cái vuông vức cái vô định hình 
 Cái trơn tru mượt mà cái xù xì góc cạnh 
 Tôi lắc hòm ký ức như cậu bé lắc con heo đất của mình 
 Và cười một mình khi thấy mình tích cóp được cũng hòm hòm 
 Tôi chưa nghĩ đến chuyện dùng nó để đầu tư 
 Mà đôi khi lại rút ra vài mảnh tặng thiên hạ 
 Rồi áp tai vào hòm nghe ngóng xem đã hụt bao nhiêu 
 Có vẻ như nó còn đầy đặn thêm 
 Vậy là nó như sầu đông hay sầu đong gì đó 
 Cái món mà càng lắc càng đầy đấy 
 Thế thì tôi sẽ thường xuyên lắc lư hòm ký ức 
 Nếu sống lâu tôi sẽ thành tỉ phú ký ức 
 Đêm nào đó tôi mơ dùng nó mua được tương lai  
 Nhưng rồi tôi lại đổi ý 
 Tương lai là cái bất khả tư nghị 
 Còn ký ức tôi lại là cái reality (chêm tiếng ngoại cho sang) 
 The unknown is always terrifying 
 Oh God! 
 Thôi không làm sang nữa 
 Trông nó cứ như thế nào ấy 
 Tôi đánh mất bông hoa và thâu được mùi hương 
 Rồi một ngày tôi đánh mất tôi 
 Chẳng sợ! 
 Tôi lại đi tìm cái tôi đã mất 
Oh! Le moi est haisable ( Lại chơi sang nữa)
You run away again ! ( càng sang bạo, chơi 3 thứ tiếng luôn)
 Chẳng phải cuộc đời luôn là một chuỗi những kiếm tìm sao 
 Tôi chẳng màng tôi có tìm được tôi không 
 Bởi vì tôi hy vọng sẽ tìm ra được  
 Chẳng phải cái ego, càng không phải cái libido 
 Mà là cái superego 
 Chẳng biết nó tròn méo thế nào  
 Nhưng nghe super là tôi thích 
 Đã nói tôi là Lão Ngoan đồng mà 
 Dân gian ta gọi là Thằng Bờm đấy 

 X OXOXOXOXOXOXOXOXOXOXO 

 Tôi ngồi so sánh thiệt hơn 
 Cái được cái mất đem lên bàn cần (bàn cân đấy) 
 Bàn cần nói được nhiều hơn 
 Tôi cười chuếnh choáng: Ta hơn thiên hà (thiên hạ ) 
 Thiên hà bảo rõ thật là 
 Thằng Bờm ấy đúng là cha thằng Đầu (thằng Đậu) 
 Cả cười vung kiếm chém sầu 
 Sầu rơi lả tả ngập đầu ta rôi (rồi) 
 Ta buông kiếm, trở về thôi 
 Hồi đầu thị ngạn , đời trôi mặcđời

Không có nhận xét nào: