Thứ Hai, 2 tháng 3, 2009

ĐỜI CẬU HOÀNG (2). Tôi, gia sư và…chó

Hôm qua nói đến đâu rồi nhỉ? À ! Đến chổ tôi là con nhà khá giả. Cũng chẳng phải là con của đại gia gì đâu. Bố tôi là đại diện xã. Đừng đem so với các ông bà chủ tịch xã bây giờ nhé. Muỗi ! Hồi ấy thành phố Nha trang còn gọi là xã đấy, gọi là Nha trang đông và Nha trang tây. Bố tôi là đại diện của xã tây, nếu so thì phải so với chủ tịch thành phố NT bây giờ đây. Đôi khi bố dẫn tôi vào xã chơi. Bộ máy hành chính hồi ấy chỉ khoảng mười người, không bằng một góc của một phường bây giờ.
 Nói lan man quá, trở lại chủ đề chính đi. Ờ thì tôi là con nhà khá giả. Tiền cũng sung túc ( không phải nhờ tham nhũng đâu đấy ), quyền lực cũng thuộc loại trùm (một xã cơ mà). Nhưng ra chơi phải nuốt nước bọt nhìn bạn bè, có đứa bố chỉ đạp cyclo thôi, ăn nhậu ì xèo. Vậy thì ngoài những thời gian ít ỏi ăn uống phủ phê ở nhà, còn thì phải nói rằng tôi có một tuổi thơ nghèo khổ. Càng khổ hơn khi biết rằng mình không đáng phải chịu khổ như thế. Gìơ nghĩ lại cũng còn thấy tức cành hông.
 Ngoài chuyện không có tiền tiêu vặt ra thì mọi tiêu chuẩn khác của tôi đều cao. Hồi ấy mà tôi đã có, gọi là gì nhỉ? Hình như là précepteur hay sao ấy. Cái mà bây giờ ta gọi là gia sư hay là tutor đấy. Mà những hai vị cơ. Một vị chuyên về ngoại ngữ ( cả Anh và Pháp nhé), vị khác chuyên Toán lý. Đã từng nếm cái mùi dạy thêm từ những năm thơ ấu nên bây giờ thấy các em cũng chạy show hộc xì dầu tôi thấy cũng… phình phường thôi.
 Nói túm lại tôi là con nhà gia giáo. Không chỉ tôi, ngay cả con Ki nhà tôi cũng thế. Trông nó thì ai cũng kinh, berger Đức mà lại. Chỉ sủa khi mừng rỡ, không sủa trộm. Trộm thì chỉ có cắn thôi. Rất tiếc nhà tôi chưa có trộm để nó biểu diễn. Mà có lẽ cũng nhờ nó mà nhà không có trộm. Có mà điên đi trộm một nhà có cái ông thần giữ của to đùng như thế. Quên, lại nói linh tinh rồi. Con Ki nhà tôi cùng được hưởng một nề giáo dục như của tôi nên rất chi là gia giáo. Này nhé : Khi cả nhà đang ăn cơm mà lỡ có việc gì phải đi ngang bàn ăn là nó cúi đầu xuống , đi qua khỏi bàn ăn mới ngẩng đầu lên. Dĩa cơm cho nó đã để xuống đất rồi nhưng nếu không mời thì cả ngày cũng không động tới. ăn không bao giờ đổ tháo, mà lỡ có rơi ra ngoài thì cũng vét cho kỳ hết.
 Khi con Ki … qua đời, tôi đang học trên Đà lạt phải nhảy về đưa tang. Tôi đã khóc đấy các bạn ạ. Bây giờ nhắc đến nó tôi còn thấy rưng rưng đấy.Nó sống với nhà tôi 14 năm. Ai từng nuôi một con chó lâu như thế mới hiểu được tôi
 Hôm nay thế thôi nhé. Nhắc tới con Ki tự dưng xúc động không viết tiếp được nữa.

Không có nhận xét nào: