Chuyện cổ tích thời @
Chàng là con nhà trâm anh thế phiệt ( chẳng biết nghĩa là gì nhưng người ta hay nói thế cho nó sang ). Rãnh rổi không biết làm gì cho hết thì giờ chàng bèn viết blog. Chàng thay blast xoành xoạch tùy theo tâm trạng. Một hôm phởn chí chàng tung ra một cái blast cực kỳ kiêu:
Nhà anh xa cách quá chừng
Anh van em đấy, em đừng thương anh
Nàng là một thần y chốn kinh thành. Sau những giờ chăm sóc bệnh nhân nàng cũng chơi blog. Một sáng nọ, trong khi lướt blog, nàng tia được cái blast kia. Tự ái đồn dập. “ A! anh chàng này láo” . Thế là nàng phang cho anh ta một cái comment:
Ai thương mà đã vội van
Xin thương chưa được còn than thở gì.
Đọc thấy thế chàng căm lắm, bèn double cái cmt khác cho nó chất lượng:
Muội ơi đừng nói thị phi
Kẻo huynh điên tiết huynh thì … yêu luôn
Khi ấy chớ có mà chuồn
Chân trời góc biển anh ruồng cũng ra
Nàng cười khẩy: “Đúng là ngựa non háu đá. Gặp trúng chị hai thi chỉ có chít”
Nhìn thôi tim đã rộn ràng
Tim anh còn khỏe gặp nàng mà yêu
Ái chà. Thách hử? Có điều nàng ở xa quá, chàng không thể bỏ công vụ mà đi được, bèn hăm he:
Xời ơi cách trở quan san
Chứ mà gần hả? huynh “fan” muội liền
Nàng đâu có ngán. Xa thế này hắn làm gì được mình chứ. Bèn thách tiếp:
Muội đâu là thứ dễ nghiền
Huynh mà gặp muột biết liền ai thua
Cuộc chiến sắp đến hồi gay cấn thì chàng có khách , bèn hẹn hồi sau tái chiến.
Xong việc chàng quay lại blog thì….Cảnh cũ còn mà người xưa đâu tá?
Buồn qúa, chàng bèn thay blast
Muội ơi lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng muội rồi say với ai
………Từ đó trở đi ngoài giờ blogging, chàng thường đi nhậu, xưng hô cứ huynh đài, tiểu đệ…lung tung cả.
( Gõ say sưa cho xong cái entry này thì nghe mùi khét. Hỡi ơi, soong thịt kho đã thành than từ lúc nào. Ôi! Tình là ảo mà thịt cháy thì lại thật, rất rất thật)
P.S.
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Tính tắt máy đi xử lý cái soong thịt kho thì chợt thấy một cái quick comment:
Đời vắng Muội rồi còn cái chai
Ngày ba đêm bảy nhậu cùng ai
Cho đến khô bình đèn tắt lửa
lăn ra giường ngáy tận sáng mai.hehehe
Thế này không chiến là không được rồi. Nhưng đói r ồi. Đồ ăn thì không còn n ữa. Ra quán thôi. Chén no rồi huynh s ẽ xử muội sau. Đừng có ai can tui nhen. Văng miểng ráng chịu đó
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét