Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009

Thư gởi một đồng nghiêp

Chúc mừng bạn vừa được công nhận giáo viên giỏi cấp thành phố. Trông bạn chẳng có vẻ gì là một người vừa được tôn vinh cả. “ Cực hơn đi cày “. Bạn nói thế. Mình cũng cười. Ai lại đem so sánh lao động trí óc với việc đi cày nhỉ? Nhưng rồi mình thấy bạn nói đúng quá. Còn cực hơn cả đi cày nữa ấy chứ. 

Có quá nhiều cái phải lo cho một tiết hội giảng. Đầu tiên là cái giáo án. Phải thật chi tiết như một kịch bản phim. Mình nhớ có lần đọc được một giáo án môn Văn. Trong đó ghi chú rõ khi nào đứng trên bục, khi nào bước xuống, đi xuống đến đâu, khi nào thì viết, khi nào lau….ôi trăm thứ hầm bà lằng. Vui nhất là yêu cầu tư tưởng. Có những bài chẳng có cái mục nào có thể nêu lên thành yêu cầu tư tưởng cả. Hồi ở trường mình từng là chuyên gia tìm ra yêu cầu tư tưởng cho một bài học. Đồng nghiệp nào bí thì cứ gọi mình. 30 giây là xong. Thế mà có lần mình đã bí khi một cô giáo trẻ hỏi mình phải gọi học sinh đứng lên trả lời như thế nào, dùng tay phải hay tay trái, xòe cả bàn tay hay chỉ một ngón, có cần phải hất tay lên không…Khi mình bảo cô quen chỉ thế nào thì cứ chỉ thế ấy, cô xem chừng không tin và tiếp tục đi tìm kiếm một gv khác kinh nghiệm hơn. Ơ hay! Cái việc chỉ học sinh đứng lên mà cũng khó khăn thế sao? Mà đấy là một tiết dạy thông thường đấy nhé, huống chi đây lại là một tiết hội giảng. Rồi sau đó lại còn những buổi dạy thử nữa, trước khi tổng dợt cho đơn vị chủ quản góp ý.  

Nhớ hồi ấy khi thanh tra về, cả trường chẳng ai có đồng hồ. bạn phải phóng về Nha trang mượn được một cái Timex (đồng hồ Thụy sĩ đấy nhé ). Phải thế thôi, bởi vì chỉ cần sớm hay muộn vài phút là tiết dạy coi như vất đi. Khổ thân cho bạn là cái Timex phải gió ấy lại dở chứng đình công bất tử. Thế là xôi hỏng bỏng không. Mặt bạn cứ như cái thằng mất sổ gạo. Nói thật khi ấy mình chỉ sợ bạn hận quá hoá liều thì khổ. Bạn càng đau khổ hơn khi thấy mình, cái thằng chả biết giáo án là gì thì lại được xếp loại tốt.Chả là khi ấy bộ môn của mình còn ngoài vòng phủ sóng, được xếp vào tổ xã hội, mà anh tổ trưởng, một giáo viên A vào, thì chẳng biết tí gì về ngoại ngữ. Mình đưa cuốn vở “gọi là giáo án”. Thế là chàng cứ nhắm mắt ký.


Thanh tra về cũng có dự giờ mình, nhưng cũng chẳng có người chuyên trách ngoại ngữ thành ra ngồi nghe mình giảng cứ như nghe nhạc. Mình thì chả cần đồng hồ. Cứ trống đánh là mình tuyên bố “Class is over”, không dư lấy một giây đồng hồ. Các vị thì có biết đấy là đâu. Mà thường cái gì không biết thì đâm ra nể. Thế thì mình đươc xếp loại tốt cũng là chuyện tất nhiên thôi. Cứ đúng giờ là tốt. Cái việc đánh giá học sinh dựa theo từng phút là mình bực vô cùng. Dạy cho con người chứ có phải là cho rô bốt đâu. Có người chậm hiểu, có kẻ thì mau. Sao lại một khuôn duy nhất cho mọi người. Hèn gì học sinh bây giờ trông cứ như những con rôbốt. Hỏi một câu là trăm em trả lời như một. Chán chết được. 

Nhớ lại hồi còn đi học. Thầy dạy một bài có khi ba buổi, có khi chỉ nữa buổi là xong, Lại có bài thầy bảo về coi sách. Có cả trong sách ấy. Mà hồi ấy bọn mình cực nể những thầy cô vào lớp như đi dạo công viên, cứ thế mà thao thao. Dạy thế mới là dạy chứ.  

Mình là chúa ghét cái trò thao giảng. Toàn là đóng kịch cả. Mình đi dự thấy tội cho thầy cô thì ít mà tội cho học sinh thì nhiều. Mầm mống giả dối là ở đấy chứ đâu. Mới tí tuổi đầu đã bị bắt làm diễn viên bất đắc dĩ. Lòng tôn trọng thầy cô cứ ngày một phai dần. Thì làm sao còn nguyên vẹn lòng tôn trọng thầy cô khi thấy thầy cô đang đóng trò, nói thẳng ra là đang gian lận để hòng kiếm cái loại A, cái danh giáo viên giỏi. Thế thì các em việc gì chẳng gian lận quay cóp nhỉ. Cũng như nhau cả thôi. 

Con cá chết vì miếng mồi thơm. Bây giờ người ta cũng đưa ra những miếng mồi như giáo viên giỏi cấp này cấp nọ, nhà giáo ưu tú, nhân dân. Chỉ tổ con cá nào ham mồi là chít . Mình được cái khoản không ham mồi. Hồi đó mỗi tháng còn bình bầu xếp hạng, mình tự xếp ngay cho mình cái loại C. Thế là yên giặc. Chẳng còn hạng nào để lôi mình xuống, mà thường là được nâng lên. Lại được tiếng là …khiêm tốn. 

Buồn cười nhất là có lần hội giảng Anh văn. Ai nói gì thì nói mình cũng nhất định không dự thi. Đến chừng danh sách thí sinh đã có rồi thì Sở GD mới ngớ người ra khi Sở không có người chấm thi bộ môn này. Thế là phải năn nỉ mấy thằng không chịu thi … đi chấm thi.Ok. Chấm thì được. Đó đúng là nghề của thầy mà. Mấy thằng chấm hồi đó không hiểu sao bây giờ đi làm khách sạn cả. Đúng là ngay từ lúc đó tụi nó đã muốn bỏ nghề thành ra không thi. Điểm danh coi: Thằng Nhâm làm PGĐ Yasaka, thằng Tân GĐ Paradise. Oai phết. Chỉ còn thằng mình là lận đận. 

Định viết thư chúc mừng bạn thế mà mình lại chuyện nọ xọ chuyện kia. Thì tính mình vốn thế mà. Buồn cười nhất là cái hồi mình còn dạy kê. Hồi ấy người ta gọi những thằng không dạy đúng chuyên môn mình như vậy. Mình dạy bài “Nhớ con sông quê hương” của Tế Hanh. Cũng chẳng hiểu sao mãi cuối giờ mình mới nhận ra mình đang dạy” Hai sắc hoa Tigôn” của TTKH. Đến chết cười. Chà! Lại lan man nữa rồi. 


Thôi, chúc bạn vui với danh hiệu giáo viên giỏi. Mong bạn phấn đấu để tiếp tục giỏi. Nhưng cũng xin nhắc nhỏ bạn thế này: NGƯỜI DUY NHẤT ĐÁNH GIÁ CHÚNG TA CÓ GIỎI HAY KHÔNG CHÍNH LÀ CÁC EM HỌC SINH. Điều thứ hai : ĐỪNG COI THƯỜNG HỌC SINH. CÁC EM BIẾT CẢ ĐẤY. HÃY NHÌN CÁC EM NHƯ NHỮNG VỊ GIÁM KHẢO NGHIÊM KHẮC. ĐỪNG XEM CÁC EM NHƯ NHỮNG CON CỪU NON, NÓI GÌ NGHE NẤY

Không có nhận xét nào: