Đọc lại hai chương đầu thấy giọng điệu có vẻ hơi buồn. Chương này viết cái gì vui hơn đi. Thì có gì vui hơn chuyện gái gú nhỉ ? Thế thì thử kể vài chuyện có lên quan đến gái thử xem có vui không.
Hồi nhỏ nhà tôi ở trên một con đường khá yên tĩnh, toàn là công chức nhà nước. Nhà nào cũng rộng, có sân, có vườn. Thì hồi đó đất rộng người thưa mà. Nghe ba tôi kể hồi đó ai muốn xin đất chỉ làm cái đơn là tuần sau có nhân viên Ty Điền địa xuống , cấp ngay cho một lô một ngàn thước vuông, chỉ với điều kiện là trong vòng 6 tháng phải cất nhà, không được để đất trống. Chuyện đó dễ ợt. Tôi nhớ căn nhà đầu tiên của gia đình tôi là một căn nhà vách đất, mái ngói, nền gạch. Chà! Bây giờ mà còn không chừng được xếp hạng nhà cổ cũng nên.
Căn nhà thì nhỏ, mảnh đất lại quá lớn. Thế thì trồng cây; trông cứ như một cái trang trại. Cứ mỗi chiều, bố tôi cắm cái ống nước vào cái trụ bơm để tưới cây. Nhiệm vụ của tôi là đứng lắc cái trụ bơm. Nói thế bây giờ chắc có người không hiểu. Đại để là cái bơm hoạt động bằng cách lắc một cái cần , cái cần này nó ăn với cái gì gì đó mà cứ một chu kỳ lắc tới lui là nó phun ra được khoảng 5 lít. Để tưới cái vườn một buổi như thế cần khoảng 2 khối nước. Lúc đầu tôi còn thấy vui nhưng riết rồi thì chắc các bạn cũng đoán ra rồi. Nhưng chẳng làm sao né được. Đấy! Con một hay ho thế đấy.
Thế nhưng sau này tôi đã ngộ ra được một cách tuyệt hay để tìm thấy niềm vui trong công việc. Chả là lúc ấy tôi vớ được cuốn “ Ba mươi ngày thành lực sĩ “ của bác sĩ Nguyễn văn Tươi, và tôi mơ được trở thành lực sĩ đẹp nhất Việt nam. Trong phòng tôi có một tấm hình của lực sĩ Nguyễn công Án, lực sĩ đẹp nhất lúc bấy giờ. Thế là tôi biến những buổi lao động công ích thành những buổi tập thể dục. Tôi lắc một cách say sưa, hăng hái, nhiệt tình đến nỗi bố tôi cũng ngạc nhiên, và … bỗng thương. Thế là ổng duyệt chi ngân sách cho tôi mua tạ, dây kéo ngực, mấy cái bóp tay. Những thứ mà trước đây ổng đã kiên qưyết từ chối. Có khi ổng cũng chẳng tử tế gì, mua dụng cụ cho tôi tập chỉ để cho tôi … lắc khỏe hơn thôi.
Buồn cười thật, đã bảo là nói chuyện gái gú mà lại lan man đi những cây với vườn, tạ với tiếc. Cái tính tôi nó hay lan man thế đấy.
Trở lại với chủ đề định nói lúc đầu đi. Phải trở lại cái chổ là nhà nào cũng có vườn rộng, nhưng chỉ vườn nhà tôi là được lát gạch, nên được bọn nhóc trong xóm chọn làm sân chơi. Cả khu vực tôi lúc ấy chẳng hiểu sao chỉ có mình tôi là trai, thành ra muốn chơi thì chỉ có chơi với đám con gái. Tôi vốn dễ tính, trai gái gì miễn có đồ chơi , có bạn chơi là chơi được thôi. Vậy là quãng đời thơ ấu của tôi trãi qua với những nhảy dây, cút bắt, cò cò, với những trò gỉ gì gì mà bây giờ tôi cũng quên cả tên. Nhưng tôi khoái nhất là trò chơi vợ chồng. Thì còn ai làm chồng nữa ngài cái thằng tôi.
Chẳng hiểu sao hồi đó bọn trẻ chúng tôi ngây thơ phát sợ luôn. Trong trò chơi này thì anh chồng phải đi làm .Thì cứ đi loanh quanh đâu đó một lát rồi về. Cũng có khi “đi làm” về lại bị vợ đuổi đi vì nó chưa nấu ăn xong. Vợ con láo thế đấy! Ăn uống chỉ toàn lá cây với cát sỏi thôi, nhưng khi “vợ” hỏi ngon không thì chớ có dại mà chê, có khi nó cáu tương cả mâm cơm vào mặt ấy chứ. Ăn xong là chồng phải đi ngủ. Vợ thì phải rửa chén bát rồi cũng lên ngủ. Ngủ tình lắm nhen. Chẳng hiểu bắt chước ai mà chúng nó qui định đã ngủ là phải ôm nhau. Thế mới giống chồng ngủ với vợ.
Làm chồng cả năm rồi vậy mà một hôm khi ôm vợ ngủ tôi mới phát hiện ra là nó không giống mình. Thắc mắc thì nó bảo cái ấy là để cho con bú. Nó còn chửi tôi ngu nữa. Mà đúng là tôi ngu thiệt. Bài học về giới tính đầu tiên của tôi đã diễn ra như thế đấy. Rồi đến mãi hơn năm sau nữa thì tôi lại phát hiện ra nó còn khác tôi một chổ nữa. Lần này thì chả dại mà hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát thôi. Đúng là không thầy đố mày làm nên. Mãi năm sáu năm sau tôi mới biết cái khác ấy có công dụng gì. Thành ra sau này nghe nói đến giáo dục giới tính trong trường học thì tôi là thằng ủng hộ đầu tiên. Tôi không muốn thế hệ con cháu cũng bị ngu lâu như tôi hồi ấy.
Hồi ấy mỗi lần giận “chồng” là con vợ tôi nó “ nghỉ chơi với mày nữa”. Chúng tôi hồi ấy chưa biết đến thuật ngữ “ly dị”. Ít hôm sau lại chơi tiếp, và cũng không hề biết đến cái thuật ngữ “tái hôn”
Kể đến đây tự dưng mỉm cười. Thế là đạt mục đích rồi. Đã nói là kể chuyện gì vui vui mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét