Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Một chuyến về với rừng



Đúng là về với rừng. Đa số bọn chúng tôi chẳng ai xa lạ gì với rừng. Người thì rừng cạn như Hà với Bống ( dân làm nông nghiệp mà), kẻ thì rừng sâu như tôi với GG ( lính mà ).Lẽ ra tôi hụt chuyến đi rừng này rồi. Trước ngày đi quả tim bé bỏng của tôi biểu tình, thích thì đập, không thích thì đứng, chả thèm bơm máu, làm thằng nhỏ ngáp ngáp như con cá mắc cạn. GG nằn nì quá, tôi đồng ý đi với điều kiện “ Tới chổ nào mà nó dở chứng thì ông cứ cho tôi nằm lại, đi chơi tiếp đi, chừng nào ra dớt tui dìa”. GG bảo “Ông nằm lại chổ nào tui ở lại chổ đó dí ông, lên đó chổ nào chả là rừng”. Thế là đi thôi.

Trước khi đi được chiêu đãi một chầu bánh căn thịt bò. Cái số tôi nó ngu ngu sao ấy. Ăn bánh căn cứ là thích cái bánh căn nóng , dòn và nước chấm ngon. Thế là đủ. Chả thích trứng , thịt bò bỏ vào đây lại càng không trúng vào chổ nào. Thời buổi có tiền người ta hay thêm thắt những thứ béo bổ vào một cái món rất đơn sơ. Nhiều người thích thế, nhưng tôi lại không. Đã bảo tôi ngu ngu mà. Ăn có vài cái bánh căn trong một quán nhỏ mà được chào thầy hai lần. Toàn những học trò từ cái thời nảo thời nao. Kể ra thời buổi tình thầy trò xuống cấp như hiện nay mà còn được những cô cậu học trò từ hơn 30 năm trước cúi chào thì quả là mình cũng nên tự an ủi rằng mình đúng là một …ông thầy. Ha ha. Tự sướng chút đi. Vậy là khởi đầu có vẻ hên đây.

Xe đến đón thì bất ngờ lại thấy Kim Lệ xuất hiện. Cứ tưởng không đi được. Cũng ham vui lắm cơ. Lại có một cô bé quen mà lạ, một blogger đã ghé tôi đôi lần nhưng không ngờ cũng là dân Nha trang : Mèo. Mèo này chắc là…mèo rừng, nên trông rất hoang dại, hoang sơ và cũng vô cùng …hoang vu. Chưa đi mà đã bắt đầu thấy có hơi rừng rồi nhé. Tôi được ưu tiên ngồi ghế đầu cạnh tài xế. Bệnh nhân mà. Mà tôi đi xe bao giờ cũng thích những chổ thông thoáng, phải cạnh cửa sổ. Uống cà phê mà dẫn tôi vô quán máy lạnh là coi như hỏng, tôi vốn yêu thiên nhiên, cho dù ở thành phố cái thiên nhiên chỉ là vỉa hè đầy gió và bụi.

Vào Thành, đi ngang trường Hoàng hoa Thám, ngôi trường đầu tiên trong sự nghiệp giáo dục của tôi. Rồi Thanh minh, An định, Củ chi…, những địa danh không xa lạ gì trong những ngày còn nấn ná với nghề giáo chính qui. Thế nhưng sao thấy lòng cứ trơ ra, chẳng thấy xúc động mẹ gì. Nhớ bài hát “Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, thầy đó trường đây bạn cũ đâu rồi…” . Chả có cái tâm trạng nào như trong bài hát cả. Lại chợt nhớ về trường Võ Tánh. Hôm trước Ban Tổ chức có lại mời tham dự họp mặt học sinh Võ Tánh-Lý tự Trọng. Ghép hai cái tên này vào nghe chả đâu vào đâu. Mà trong lịch sử 50 năm thì Lý tự Trọng đã hơn 35 năm rồi. Thôi! Nhường bản quyền cho anh Trọng luôn đi. Hội ái hữu Võ Tánh chúng tôi năm nào cũng họp ở quán Bia đối chứng Hoàng hoa Thám, chưa kể tuần nào cũng họp đôi lần ở quán Danh Mập. Chỉ tội cho mấy nàng Nữ trung học, bây giờ chẳng còn vết tích gì của ngôi trường yêu dấu một thời của mấy nàng, và của cả tôi nữa. Mà cần gì chứ. Nó đã ở trong tim chúng tôi rồi. Thế nên nàng Kim Hoàn vẫn hào hứng tập múa tập hát kịch cọt gì đó cho ngày hội ngộ năm nay. Không còn trường để tụ họp thì ta vào nhà hàng. Chả ai lấy mất được những kỷ niệm chúng tôi đã vun trồng ở những nơi đó cả.

Qua Củ chi, bắt đầu vào địa phận Khánh vĩnh, đã thấy lác đác những dáng người đen nhẻm, đi …xe Honda. Người Raglay đó. Giọng cậu hướng dẫn thao thao giới thiệu về nét hoang sơ của những người dân tộc. Gạt ai chứ tụi này thì đừng hòng nhé. Đúng là trước đây họ rất chất phác. Đã thích là họ tặng ngay một con heo cũng được, sá gì mấy con gà hay vài chục bắp. Họ không có khái niệm về tiền bạc, về để dành. Nhưng sau vài mùa, bọn chúng tôi chớ ai, lên dạy bổ túc, tức là đem lại “ánh sáng văn hóa” cho họ thì họ “sáng” ra ngay. Cũng nổ như pháo, cũng buôn bán ì xèo. Tặng hả? Xưa rồi Diễm!

Photobucket

Nơi chúng tôi đến đầu tiên là Hồ Cá Sấu, những con cá sấu tội nghiệp, trông cứ như những con thằn lằn. Có dịch vụ câu cá sấu, đúng ra là cho cá sấu ăn chứ câu gì. Phe ta cũng hăm hở câu. Mình già rồi chăng ? Sao mình không hào hứng gì với vụ này. Cái mình quan tâm từ lúc lên đây là rừng. Là rừng và những kỷ niệm của rừng. Rừng ở đây không còn vẻ hoang sơ nữa, có sự dàn dựng của bàn tay con người nhiều quá, và do đó rừng không còn là rừng. Tuy vậy, cái bản sao thô thiển đó cũng gợi trong tôi nhiều điều mà có lẽ nói ra cũng ít người hiểu. Thôi! Khỏi làm phiền thiên hạ.Có lẽ có GG cùng đồng cảm với những tâm tình của tôi lúc này

Photobucket

Chặng tiếp đến khu vực thác. Khu này có vẻ “rừng” nhất đây. Cứ thấy có suối có nước mà bảo tôi đừng tắm thì quả là lạ. Thế là nằm ngâm suối, ngắm rừng., Ngâm đã rồi tôi thả bộ một mình lang thang và lẩm nhẩm làm thơ. Bài thơ có rừng, có suối, có tôi và có cả thời trai trẻ của tôi.

Photobucket

GG điện thoại gọi ra nhà hàng ăn trưa. Bửa ăn tươm tất, mình lại đói nên ăn khá ngon. Ăn xong là qua “nhà dân tộc” xem đoàn nghệ thuật Yang Bay trình diễn. Nói chung là lạ, nhưng nếu những màn múa hát này diễn ra giữa đại ngàn thay vì bó nó lại trong một căn phòng thì mới đúng bài. Những tiếng cồng chiêng phải vang lên giữa đại ngàn chứ không phải giữa bốn bức tường. Thế là tôi ngủ. Con tim cũng mới phát biểu “Không cho tui nghỉ tui đứng luôn à”. Chợp mắt được tí thấy khỏe hẳn ra. Bế mạc màn múa hát, lên chụp hình, ôm vai hai “sơn nữ” ( không biết gọi thế được không, vì tôi thì cứ nghĩ sơn nữ là phải ở ngoài suối cơ) . Da sơn nữ ngăm đen nhưng vai mềm và mát, mát như dòng suối rừng mới ngâm lúc nãy. Đã! Chẹp… chẹp…
Photobucket

Chặng tiếp là đua heo. Mình cũng ngó qua rồi lại ra ngắm rừng. Nghe tuyên bố chương trình tham quan bế mạc mình mừng rơn. Mỏi lắm rồi. Chỉ mong được về nằm thẳng lưng mà không bị ai chộp hình lén thôi. Về là ngủ ngay. Chị em gọi đi vũ trường mình xin kiếu. Mà ngay cả lúc khỏe mình còn không thích mấy huống chi là lúc này, những âm thanh lớn một chút đều làm con tim mình nhảy dựng lên.

Ngủ rất ngon với những giấc mơ về rừng và đôi bờ vai êm mát, trinh nguyên. À quên. Cái vụ sau cùng  chưa chắc. Há há


16 CommentsChronological   Reverse   Threaded
gatre wrote on Mar 22
anh đi chơi thật thoải mái quá, phài vậy chứ anh.
ngocyen054 wrote on Mar 22
Ít ra cũng viết được một entry, tức là cũng có ...cảm nghĩ rồi.
Mỗi người một tâm trạng, có thể không giống nhau, nhưng cuối cùng, thì vẫn còn đọng lại một điểm chung: Ta đã có một khoảng thời gian ăn cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, tán dóc với nhau, và có những cái ôm tưởng chừng rất trẻ...
sẽ đọng lại mãi chứ?
nguoiphobien09 wrote on Mar 22
Photobucket
doasentrang wrote on Mar 22
Mấy cô chú đi chơi vui thiệt!
khucthuydu09 wrote on Mar 22
hahaaa..về nhà ngủ là chính xác kg thì còn nhiều tấm hình độc được đem ra đấu giá :D
ngocyen054 wrote on Mar 22
Photobucket

Cô đơn với...tượng, nè.
haihoang60 wrote on Mar 22
Há há
kimhoan55 wrote on Mar 22, edited on Mar 22
Xin gởi lại núi rừng
Chút tình như hơi thở
Thơm mát suối trong lành
Dấu chân còn bỡ ngỡ
Chút hồn hoang thẩn thờ
Thoáng đời như mộng mơ
Dệt nên mấy vần thơ...
Sỏi đá cũng ngẩn ngơ
Chút tình em ....như tơ....
Quên nỗi chiều ....bơ vơ....
ngocyen054 wrote on Mar 22, edited on Mar 22
Chưa đâu, ổng còn "quỵt cần câu" bên mấy ché rượu cần nữa nè.


Photobucket

Nhớ gởi bản quyền mấy ảnh độc này nghen anh Hai.
gioheomay wrote on Mar 22
Mấy cái hình chen vào làm lãng mạn ...tan theo ..hờ hờ
nguoigiaonline wrote on Mar 22
Mấy cái hình chen vào làm lãng mạn ...tan theo ..hờ hờ
Xin đùng mần tim Râu tan vở... nàng Gió ui !!!
gioheomay wrote on Mar 22
Xin đùng mần tim Râu tan vở... nàng Gió ui !!!
Người ta nói mấy cái hình trong guestbook nà ...
nguoigiaonline wrote on Mar 22
Ai biết nàng nà! Hờ hờ...
hle09 wrote on Mar 22
Bài viết hay lắm anh H. từ những địa danh lạ cho đến cảm xúc về cuộc hành trình đã cho tui cùng tham dự với anh.
giaogia wrote on Mar 23
Photobucket

Cô đơn với...tượng, nè.
NHìn thân như ...anh em hehehhe
vietthuong wrote on Mar 25
Sinh hoạt vui quá anh Hoang Guitar

Không có nhận xét nào: