Lên rừng nghe suối ngàn reo Nhớ ngày trận mạc bên đèo đạn bay Lội rừng ngâm suối hôm nay Bần thần chợt nhớ một thời chiến chinh Bao thằng trẻ tuổi hy sinh Bao hồn tử sỉ phiêu linh chốn này Bao vành khăn trắng bờ vai Mà non nước có được ngày bình yên ? Và tôi từ giã trận tiền Quay về phố thị thấy mình dở hơi Con đường đi chẳng đến nơi Tưởng rằng đỏ ngực mà rồi xanh xương Buổi chiều trên ghế giảng đường Nhìn ra khung cửa thấy rừng dội lên Rủ về quá khứ oan khiên Rủ tôi về gánh ưu phiền cho ai Và từng đêm…từng đêm dài Giật mình ướt lạnh mồ hôi chiến hào Giật mình tưởng núi vẫn cao Tưởng rừng vẫn thẳm, tưởng sao vẫn mờ Hỏa châu tưởng vẫn lượn lờ Claymore tưởng vẫn chực chờ banh thây Bạn tôi tưởng vẫn ngày ngày Làm phân cho đất, làm cây cho rừng Cúi đầu thắp một nén nhang Lòng không gì nhớ khẽ khàng chào nhau Chào nhau giữa chốn rừng sâu Chào nhau về tới xôn xao thị thành Chào em da trắng lòng trinh Chào tôi bận bịu nỗi mình hụt hơi Chào ai xuôi ngược giữa đời Chào non nước, ước đến ngày bình yên
|
Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010
Lục Bát Tình Xanh (Thanh Tình Bút Lạc 2)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Đêm khuya,
Thức giấc,
Vẵng lặng,
Đơn côi.
Ta thèm một ánh mắt,
Ta thèm một nụ hôn,
Ta thèm môt vòng tay,
Ta thèm làn hơi ấm trong không gian duc vọng.
Ta ghen người chinh phụ,
Ta ghét kẻ chinh phu,
Ta căm ghet sư tan vỡ,
Ta thù ghét hạnh phúc.
Ta mơ làm người chinh phụ,
Để đươc dõi theo môt hình bóng
Ta mơ đươc một vành khăn trắng,
Để mãi mãi ta đươc ấp ủ môt hình bóng.
Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng.
Giờ đây mái tóc đã điểm sương
Và khát vọng vẫn là khát vọng
Đăng nhận xét