Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Chiều nghĩa trang

Chiều  về

nghĩa địa

buồn

như đất

tôi ngồi

trên cỏ

đếm

đời tôi

bạn bè

bao đứa

nằm

lây lất

ngơ ngác nhìn quanh

......

chắc

muộn

rồi

 



tongngoclinh wrote on Mar 27
chỉ có những người cô đơn mới thích đi ra nghĩa trang về chiều mà thôi , nơi đó có những hoài niệm về tình bạn bè luôn luôn hiện hửu trong trái tim mình phải ko anh
haihoang60 wrote on Mar 27
chỉ có những người cô đơn mới thích đi ra nghĩa trang về chiều mà thôi , nơi đó có những hoài niệm về tình bạn bè luôn luôn hiện hửu trong trái tim mình phải ko anh
Anh đi đưa đám ma Linh ơi. Rảnh đâu mà ra nghĩa trang ngồi ?
trangluong wrote on Mar 27
Có mấy câu thôi
mà quạnh quẽ

Đã lan
thấm
tận
đáy mồ
rồi


Hồ trường
ngồi
hát
hồn
cô lẻ

Trong chiều
mà có
ánh sao
rơi !
nguoiphobien09 wrote on Mar 27
Anh đi viếng bà cụ bữa trước chứ gì
hangnga75 wrote on Mar 27
ôi , anh H làm em buồn theo :(

mong bình yên cho những nguòi đã ra đi , và bình yên cho nguòi ở lại nữa , HUG.
kimhoan55 wrote on Mar 27, edited on Mar 27
Nghĩa trang chiều xuống hồn hoang lạnh
Lạnh cả lòng ai một nẻo về
Về thôi anh nhé đời xa tắp
Mượn khoảng trời xanh một nụ cười...
Anh về nghe tiếng đời than thở
Buốt lạnh đôi vai xót cả lòng
Ven mộ cỏ hoang đời áo não
Về thôi anh nhé .... muộn thật rồi...

Lại cà khịa với Bộ Giáo dục

  

Mang tiếng là thằng thầy giáo, cứ thấy Bộ GD có một sáng kiến gì mới là tôi lại tò mò tìm hiểu, hy vọng sau những ngô nghê thuở ban đầu hội nhập thì bây giờ cũng dần khôn ra, làm ăn bài bản hơn. Thế nhưng Bộ ta chưa bao giờ cho tôi được cái hân hạnh thở phào nhẹ nhỏm. Cứ nảy nòi ra một cái gì đó mới mới tí là y như rằng không vớ vẩn thì cũng tào lao, không nói lấy được thì cũng bất khả thi. Hôm nay thì là chuyện cái phôi bằng.

Chả biết tại sao lại gọi bằng “phôi”. Tôi đoán rằng xuất phát từ chữ “feuille” có nghĩa là “sheet” : tấm, miếng. Mà thông thái như tôi họa may còn đoán già đoán non chứ cứ nhè mấy “cụ trên cao” mà hỏi thì e rằng chỉ có ngọng toàn tập. Thiên hạ thì đang cãi nhau về việc có hay không mấy chữ “độc lập…” gì gì đó. Tôi thì chả quan tâm chuyện đó. Mấy chữ đó cũng được, không có thì … càng tiện. Chỉ có cái năm nay đang phấn đấu ngang tầm các đại học quốc tế nên cái bằng có thêm một mặt in bằng tiếng Anh. Tai họa cũng từ đây mà ra. Đúng là “ dốt hay nói chữ”. Có mấy hàng ngắn ngủi mà học trò của tôi còn lụm ra được đến vài ba lỗi ngữ pháp, chưa kể đến các lỗi về văn phong, nghĩa là ép một câu tiếng Anh bắt nó “nói” như tiếng Việt, đếch cần biết ở những vị trí như thế người ta nói như thế nào.

Photobucket

Cái bằng chữ hơi nhỏ, tôi copy lại để ta phân tích thử các quan trên bộ thông thái như thế nào nhé :

Socialist Republic of Viet nam – Independence-Freedom-Happiness

The University of Danang ( University of Technology)

This is to certify that XXX having fulfilled the requirements of the University Program for regular students under Statute…issued by the Ministry of Education and Training is conferred the BACHELOR’s DEGREE…

Tên nước đã sai ngay phát một. Sao không có mạo từ “The” ?


Photobucket


Tôi cho một em học sinh lớp 12 đọc đoạn trên và em chỉ ra ngay được hai lỗi. Thứ nhất : Phải nói The University of Technology. Lỗi về cách sử dụng mạo từ. Chắc tại thấy trong đại học lại có đại học nữa nên bỏ mạo từ “The” đi cho nó nhỏ hơn tí.

Thứ hai, cụm “having fulfilled …” lẽ ra phải là một relative clause; còn nếu coi nó như một dạng reduced của một relative clause thì phải có dấu phẩy sau tên và sau chữ Training bởi vì đây là một mệnh đề quan hệ thuộc loại “extra clause”.

Chưa kể những lỗi khác mà một em học sinh lớp 12 chưa thể phát hiện ra. Bachelor còn có nghĩa là anh chàng độc thân. Thế nên cách viết này cũng chưa chuẩn . Phải là Bachelor of…(môn học) thì mới không hiểu nhầm.

Một phôi bằng khác của trường đại học TPHCM thì tên bằng lại là The Degree of Associate. Làm thế quái nào lại có loại bằng này, gượng lắm thì có Associate Degree. Bằng của đại học Đà nẵng còn viết “ is awarded the title of ENGINEER.

Engineer là một Job, Occupation chứ không phải là title.

Photobucket


Với một tấm bằng có mấy giòng tiếng Anh mà lỗi như thế là quá nhiều. Có thể nào tránh khỏi những lỗi này không ? Dễ ợt : Tham khảo các mẫu bằng của nước ngoài. Mà hội nhập là hội nhập về tri thức chứ có phải là hình thức của mảnh bằng đâu. Đúng là trưởng giả học làm sang chỉ lòi thêm cái đuôi dốt nát. Dốt cũng tha thứ được, nhưng dốt mà không chịu học, không chịu hỏi thì đúng là hết thuốc. Thế mà cứ hay nổ. Ngán!!!

 

anhoai76 wrote on Mar 27
Hết thuốc chữa thiệt chứ ...chẳng ra mô tê gì cả ...Anh với chả Pháp ...chán chết mạ .
coi cái hình này họ dịch nè ..ớn chè đậu luôn .
Photobucket
anhoai76 wrote on Mar 27
Cứ muốn viết gì là viết ..Arrival éo có S ...chơi 1 mình chắc sướng lắm .
haihoang60 wrote on Mar 27
Bịnh thiệt ta ơi
anhoai76 wrote on Mar 27
Well- wisher là cí gì ?
haihoang60 wrote on Mar 27
Biết chết liền á!
anhoai76 wrote on Mar 27
Hahaha ..thôi đi xem giờ trái dứng ..ủa lộn, trái đất xong òi dzìa report tui nghe dzí ..mau i
hongdwc wrote on Mar 27
Hê thằng em tôi tốt nghiệp ĐH Tổng Hợp, khi đưa dịch bằng sang tiếng Anh được họ phang ngay cho hàm "master" đã gì đâu. Đem qua Mỹ, nó hổng dám nộp luôn.
haihoang60 wrote on Mar 27
hongdwc said
Hê thằng em tôi tốt nghiệp ĐH Tổng Hợp, khi đưa dịch bằng sang tiếng Anh được họ phang ngay cho hàm "master" đã gì đâu. Đem qua Mỹ, nó hổng dám nộp luôn.
Ha ha. Chơi luôn , bịnh gì cữ

Lại lảm nhảm



Mấy hôm này bị cái Photoshop nó quậy quá nên chả viết lách được gì. Trời lại chợt mưa, một mình ngồi nói lảm nhảm như thằng khùng. Chợt nhớ mình có một bài nói nhảm. Bèn lục lại, đăng lên, gọi là có chút hàng bày bán. Lỡ có ai tới thăm có cái gì nhai


Lảm nhảm chiều hè


Tôi , không biết nên buồn hay nên vui nữa, trải qua khá nhiều nghề. Nghề nào tôi cũng tìm thấy được những niềm vui. Ngay cả những nghề mà vì bí quá phải làm tôi cũng tìm ra được chút gì vui trong đó. Có khi do trời sinh tôi là thằng lạc quan, luôn nhìn thấy mặt sáng của một sự kiện. Nhưng cũng có phần là do tôi tự đào tạo, rèn luyện, bắt mình phải lạc quan trong mọi tình huống, riết rồi nó thành cái phản xạ tự nhiên. Đôi khi tôi cũng rên rỉ, cũng sướt mướt. Tôi vờ đấy. Cho nó cân bằng sinh lý í mà. Cười riết hoá ra là thằng hề à.
Thuở còn “teen”, cái tuổi mà đa số các bạn tôi còn xí xớn, vô tư, tôi đã trịnh trọng kẻ hai tấm bảng nhỏ treo trước bàn học, ghi hai câu châm ngôn mà tôi đắc ý nhất. Nào! Hãy xem thằng bé Hoàng ngày ấy đắc ý những gì nhé.
Câu thứ nhất : “ Lạy Chúa, xin cho con đủ bình tĩnh để nhận lãnh những gì con không thể thay đổi; đủ cam đảm để thay đổi những gì con có thể đổi thay và đủ sáng suốt để nhận ra điều gì là không thể thay đổi và điều gì có thể đổi thay”
Câu thứ hai : “ Nếu định mệnh trao cho ta một trái chanh cực chua, đừng nhai trái chanh. Hãy ráng kiếm ít đường ít đá và pha một ly nước chanh “ . Ực! Phẻ!
Danh ngôn thì đầy ra đấy, nhưng tôi chấm được hai câu này. Và phải công nhận nó cũng giúp được tôi xí đỉnh trên đường đời. Xí đỉnh thôi, bởi vì theo câu thứ nhất, nếu tôi không nhận ra cái nào là không thể tránh được mà cứ nhào vô đòi thay đổi thì u đầu mẻ trán là chuyện thường. Còn theo câu thứ hai. Nghe xem ra bở lắm. Đường với đá thì khối gì … ngoài chợ í. Hiểu như thế cầm bằng giết tôi đi cho rồi. Nếu được vậy thì đời tôi đâu tệ thế này. Nhưng chắc các bạn đều thông minh cả, chẳng ai lại đi hiểu theo cái hướng … duy vật không biện chứng ấy đâu ( xin lỗi cụ Engels, nhắc đến cụ con hãi quá ). Nói theo ngôn ngữ các em teen bây giờ là “ sợ vãi…”. Thấy các em nói thế thì biết thế, dựa vào ngữ cảnh tôi đoán rằng như thế là sợ khiếp lắm. Còn vãi cái … của nợ gì thì tôi chịu. Ngôn ngữ bi giờ nghe mà … sợ vãi. Đấy! Sống chung với lũ thế nào cũng bị ướt giày. Bờ lốc bờ liếc rùi cũng có ngày lây cái ngôn ngữ quái quỉ ấy cho xem. Nhưng nói nhỏ nhé : Nghe cũng thik chứ nhỉ? Kakaka!!! Ôi ngôn với chả ngữ! Cụ Alexandre de Rhodes bây giờ mà sống lại đọc được cái thứ ngôn ngữ ngày xưa cụ sáng chế ra mà hiểu được tôi xin làm con của các bạn. Có ai nhận nuôi không nhỉ?
Tính tôi hay lan man. Mà lan man là một đức tính của các nhà hùng biện đấy. Có cái chuyện bé như con kiến mà nói tới nói lui nói xuôi nói ngược. Thiên hạ há hốc mồm ra nghe, và cuối cùng chả hiểu thằng cha này nói gì. Mà cái gì không hiểu thì thường hay…sợ vãi. Khè khè. Hồi còn đi học tiểu học, thày dạy văn cũng có dạy chúng tôi cách viết văn : Nói chung , có hai kiểu nhập đề : trực khởi và lung khởi. Toàn chữ Hán không hà. Đành phải ra công giải thích tí cho các bạn Hán …không rộng. Trực khởi chẳng hạn như ta nắm lấy tay em, nhìn vào mắt em và gào lên: Anh yêu em. Chiêu này phim Hàn quốc hay dùng à nhen, và thường bị ăn một cái bợp tai. Thế còn lung khởi là ta ngồi bên em nhưng cứ kể chuyện thời tiết, nào là bên Angola mới lở đất, bên Úc mới cháy rừng, bên Thái lan mới sóng thần…và cứ thế cho đến lúc nàng … chịu hết nổi đòi về. Đến khi nàng đã có 5 con ta mới lỏn lẻn cười nhe hàm răng rụng gần hết và bảo “ hồi ấy tôi định nói là tui yêu bà”. Thế đấy. Nhưng cực kỳ lãng mạn. Thì “tình chỉ đẹp những khi còn dang dở mà lị”. Chứ hồi đó mà chàng can đảm hơn thì biết đâu giờ này hai người lại chẳng đang văng vào mặt nhau mọi thứ có thể nghĩ ra được. Cho nên tôi vẫn khoái cái món lung khởi này hơn.
Hồi ấy mỗi khi trả bài, thầy thường đem những bài xuất sắc ra đọc cho các bạn xem mà bắt chước. Bài tôi cũng thường được đem ra làm văn mẫu. Thầy bảo : “Nhập đề kiểu này không phải là lung khởi mà là … lung tung”. Ơ! Thầy nói thế thì biết thế chứ tôi vẫn cứ không phục. Và hậu quả là văn tôi giờ vẫn cứ lung tung như xưa. Đến tôi mà nhiều khi đặt cho bài viết của mình một cái tựa đề, nhưng viết xong thì lại phải đổi tựa khác. Đơn giản chỉ vì tôi lại nhảy tót sang chuyện khác mất rồi.Nhưng có hề gì bạn nhỉ? Có một câu danh ngôn thế này: “Vấn đề không phải là đến đích mà là sự đi đến đích”. Nói chuyện danh ngôn tôi mới nhớ: Tôi có cả một kho danh ngôn. Cãi nhau bất phân thắng bai với ai, tôi bèn tương ra một câu danh ngôn (đôi khi cũng tự bịa ra). Thế là “phần thắng ắt về ta”. Khè khè.Này! Câu vừa rồi là danh ngôn thật đấy. Láo chết. Bạn nào hay đọc tôi hẵn còn nhớ có lần thiếu giáo viên tôi bị bắt dạy kê môn Văn, bài “ Nhớ con sông quê hương” của Tế Hanh. Hết giờ tôi thấy mình đang giảng bài “Hai sắc hoa tigôn” của TTKH.Cũng không nhớ mình nhảy tót qua đó từ lúc nào. Tôi đành xin lỗi học trò và hứa dạy bù. Vậy mà học trò sau này gặp lại, nó không chịu nhớ những bài Anh văn tôi dạy mà cứ nhớ TTKH. Có em còn bảo đó là tiết văn hay nhất mà các em được học. Đến chết mất thôi.
Ủa , mà tôi định nói chuyện gì vậy ta? Để coi lại xem…..Chẳng biết chủ đề là gì. Thôi kệ. Cứ tiếp đi. Đã bảo vấn đề không phải là chổ đến, nó ở cái chổ đi ấy. Thế thì ta đi tiếp nhé. Để xem đi đâu nào.
Tính tôi xin thú thật là hơi có khoe khoang. Ấy là hồi xưa còn bé đấy, chứ còn bi giờ , sau khi bầm dập đủ kiểu thì tôi khiêm tốn lắm rồi.Hồi đi học, đi cái xe 67, nhất định phải nhét chổ tay lái cuốn sách gì đó có chữ Đệ Nhất cho to vào. Vạn vật lớp Đệ Nhất chẳng hạn. Mà tự hào cũng phải thôi. Thấy thiên hạ đá banh được giải nhất còn nhảy cỡn lên , chạy lung tung như thằng phát rồ. Cái kiểu khoe mẽ như tôi đã là cái đinh gì. Rồi học võ cũng thế. Mới được cái đai xanh thôi là khi đi học phải treo toòng teng bộ võ phục trước ghi đông xe. Cứ làm như đai xanh đã là Độc cô cầu bại rồi í. Thế nhưng khi đã lên được cái huyền đai thì lại bỏ bộ võ phục vào một cái túi, chắc sợ tụi nó biết mình học võ nó oánh cho. Lại cái hồi lên học Đại học trên Đà lạt. Có một cái huy hiệu của trường , nhỏ còn hơn cái đồng xu nhỏ nhất bây giờ. Trên đó là cái logo của trường: một cây thông, và hai chữ THỤ NHÂN. Hồi ấy chúng tôi cứ đùa là…thụ tinh. Trường thì chả bắt đeo, nhưng tôi là thằng luôn luôn đeo nó trên cổ áo, ngay cả khi về Nha trang. Đi đường thì cứ vác cái mặt lên, làm như ai cũng biết mình là sinh viên ấy. Hồi đó, nói cho đúng, sinh viên cũng hơi hiếm. Mà tự hào về bản thân mình cũng chả là cái tội gì ghê gớm lắm. Phải biết tự hào về mình chứ. Mình không kính nể mình thì còn bắt ai kính nể mình bây giờ.
À, còn cái chữ THỤ NHÂN ấy hả? Khổ thế, bây giờ các bạn ít chịu vậnđộng nên Hán…hẹp. Lại phải giải thích rồi. Thụ nhân là một từ trích từ một câu dài của cái Bác Quản Trọng. Bác bảo “ Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc - Thập niên chi kế mạc như thụ mộc – Bách niên chi kế mạc như thụ nhân” Xin được diễn Nôm : “ Kế sách một năm không gì bằng trồng bắp - Kế mười năm không gì bằng trồng cây - Kế trăm năm không gì bằng trồng người”. Sau khi Bác ấy qua đời con cháu Bác ấy hình như có bán bản quyền câu này cho một bác nào í ở Việt nam ta. Sau này đi dạy thấy treo đầy.
Thôi ngừng đi. Làm khổ nhau thế đủ rồi. Hôm khác làm khổ nhau tiếp vậy. Bây giờ đặt tít cho cái thằng này là gì đây ta. Ban đầu định là “Buồn vui nghề giáo”. Bây giờ đọc lại thì thấy nó đi đâu xa cái bục giảng hàng trăm cây số rồi. Ồ ! Dễ thui. Khó là ở chổ viết chứ còn đặt tên thì dễ òm. Nó sẽ là….nhìn lên trên ấy. kekeke


10 CommentsChronological   Reverse   Threaded
khucthuydu09 wrote on Mar 26
Nhieu chu qua ve xach cai ghe qua ngoi doc cho do moi chan heheee
nguoiphobien09 wrote on Mar 26
Bài này cũng hoa mắt lun
nslekim wrote on Mar 26
Trời! anh giảng sao mà từ ông TẾ HANH lại nhảy sang bà TTKH vậy? hihi... hai bài tủ của em đó!
haphan52 wrote on Mar 26
Lan man bao nhiêu là chuyện xưa... Hà vẫn hay nghĩ đời người ta có một phần số đã định. Thôi, vui được ngày nào cứ vui nha, nhớ sáng sáng đi bộ ra biển, bơi vài vòng ngăn ngắn.. duy trì thể lực đừng để đau ốm khổ lắm đó.
ngocyen054 wrote on Mar 26
Ối trời ơi, nhiều vấn đề quá. Phải làm như nhỏ Khúc thôi.
anhoai76 wrote on Mar 26
bó tay ổng luôn ..đọc mịt ghê .
anhoai76 wrote on Mar 26
Ổng quậy PS mà đổ thừa là PS quậy ổng .animation
kimhoan55 wrote on Mar 26
Hic !
gioheomay wrote on Mar 26
Chu choa ... mỏi cổ quá ...lảm nhảm có hạng chứ chẳng chơi !!!
vphu0ng wrote on Mar 26
Bài này cũng hoa mắt lun
Càng ngày em càng có nhiều điểm giống sis Bống . Đọc bài này xong em cũng mờ mắt luôn .

Lục Bát Tình Xanh (Thanh Tình Bút Lạc 2)



Lên rừng nghe suối ngàn reo
Nhớ ngày trận mạc bên đèo đạn bay
Lội rừng ngâm suối hôm nay
Bần thần chợt nhớ một thời chiến chinh

Bao thằng trẻ tuổi hy sinh
Bao hồn tử sỉ phiêu linh chốn này
Bao vành khăn trắng bờ vai
Mà non nước có được ngày bình yên ?

Và tôi từ giã trận tiền
Quay về phố thị thấy mình dở hơi
Con đường đi chẳng đến nơi
Tưởng rằng đỏ ngực mà rồi xanh xươngPhotobucket

Buổi chiều trên ghế giảng đường
Nhìn ra khung cửa thấy rừng dội lên
Rủ về quá khứ oan khiên
Rủ tôi về gánh ưu phiền cho ai

Và từng đêm…từng đêm dài
Giật mình ướt lạnh mồ hôi chiến hào
Giật mình tưởng núi vẫn cao
Tưởng rừng vẫn thẳm, tưởng sao vẫn mờ

Hỏa châu tưởng vẫn lượn lờ
Claymore tưởng vẫn chực chờ banh thây
Bạn tôi tưởng vẫn ngày ngày
Làm phân cho đất, làm cây cho rừng

Cúi đầu thắp một nén nhang
Lòng không gì nhớ khẽ khàng chào nhau
Chào nhau giữa chốn rừng sâu
Chào nhau về tới xôn xao thị thành

Chào em da trắng lòng trinh
Chào tôi bận bịu nỗi mình hụt hơi
Chào ai xuôi ngược giữa đời
Chào non nước,
ước
đến ngày bình yên

 

haihoang60 wrote on Mar 20
kimhoan55 wrote on Mar 20, edited on Mar 20
Chào em da trắng lòng trinh
Chào tôi bận bịu nỗi mình hụt hơi
Chào ai xuôi ngược giữa đời
Chào non nước,
ước
đến ngày bình yên

Nước non qua vận ngã nghiêng
Hỏi hồn tử sĩ ngủ yên một đời
Bạn bè còn chút tình vơi
Vui buồn san xẻ đầy vơi tấc lòng

Phải không anh ? Những ngóng trông
Đời qua quá vội chẳng mong được gì
Thôi thì cũng chút từ bi
Chút tình nhi nữ cũng ghi tạc lòng

Cũng hương nụ thắm má hồng
Cũng ong bướm lượn cho hồng thêm xinh
Cũng thương nhớ chút lòng trinh
Cũng mơn man ướm chút tình xanh xao

Đời qua ta vẫn cúi chào
Chào nhau anh nhé hoa đào vẫn xinh
Vẫn tươi dưới ánh bình minh
Vẫn xanh màu nắng lòng trinh rạng ngời...

Tặng anh đấy ! Vui nhé anh !
kimhoan55 wrote on Mar 20, edited on Mar 20
Một chiều vấn vương , say hồn ai mơ màng
Nụ cười nhớ thương, ru tình ai ngát hương...
Hoa thắm ven đường , rồi thương tiếc ngỡ ngàng
Lòng xót xa...tình vơi...

Bài hát nào còn nhớ nhớ quên quên...
Thôi cứ nghĩ như vẫn còn đâu đó ...
Anh nhỉ ! ! !
hle09 wrote on Mar 20
Một quá khứ đau buồn trong ký ức nay trở lại hở bạn hiền, thơ hay cảm động.
hongdwc wrote on Mar 20
Rất hay bác ạ. Mình không thích thơ, mà phải đọc đi đọc lại bài này đấy.
haihoang60 wrote on Mar 20, edited on Mar 20
hongdwc said
Rất hay bác ạ. Mình không thích thơ, mà phải đọc đi đọc lại bài này đấy.
Rất vui được có người đồng cảm. Thì chúng mình cùng một thế hệ mà. Những băn khoăn ray rức thì ai cũng như ai.
kedienlangthang wrote on Mar 21
Các anh một thời liệt oanh
Cho bao lớp trẻ màu xanh thanh bình
Lòng nguyện ghi mãi bóng hình
Cha anh ngày ấy hy sinh thân mình….

Hồi ức của anh thật hào hùng và đẫm lệ….. Những hy sinh của các anh, lớp trẻ bọn em luôn luôn khắc ghi và cảm phục.
giaogia wrote on Mar 23
Đoạn thơ bác HG trong hình làm GG xúc động quá, cám ơn bạn già đã nói dùm .....
vietthuong wrote on Mar 25
Hay !

Một chuyến về với rừng



Đúng là về với rừng. Đa số bọn chúng tôi chẳng ai xa lạ gì với rừng. Người thì rừng cạn như Hà với Bống ( dân làm nông nghiệp mà), kẻ thì rừng sâu như tôi với GG ( lính mà ).Lẽ ra tôi hụt chuyến đi rừng này rồi. Trước ngày đi quả tim bé bỏng của tôi biểu tình, thích thì đập, không thích thì đứng, chả thèm bơm máu, làm thằng nhỏ ngáp ngáp như con cá mắc cạn. GG nằn nì quá, tôi đồng ý đi với điều kiện “ Tới chổ nào mà nó dở chứng thì ông cứ cho tôi nằm lại, đi chơi tiếp đi, chừng nào ra dớt tui dìa”. GG bảo “Ông nằm lại chổ nào tui ở lại chổ đó dí ông, lên đó chổ nào chả là rừng”. Thế là đi thôi.

Trước khi đi được chiêu đãi một chầu bánh căn thịt bò. Cái số tôi nó ngu ngu sao ấy. Ăn bánh căn cứ là thích cái bánh căn nóng , dòn và nước chấm ngon. Thế là đủ. Chả thích trứng , thịt bò bỏ vào đây lại càng không trúng vào chổ nào. Thời buổi có tiền người ta hay thêm thắt những thứ béo bổ vào một cái món rất đơn sơ. Nhiều người thích thế, nhưng tôi lại không. Đã bảo tôi ngu ngu mà. Ăn có vài cái bánh căn trong một quán nhỏ mà được chào thầy hai lần. Toàn những học trò từ cái thời nảo thời nao. Kể ra thời buổi tình thầy trò xuống cấp như hiện nay mà còn được những cô cậu học trò từ hơn 30 năm trước cúi chào thì quả là mình cũng nên tự an ủi rằng mình đúng là một …ông thầy. Ha ha. Tự sướng chút đi. Vậy là khởi đầu có vẻ hên đây.

Xe đến đón thì bất ngờ lại thấy Kim Lệ xuất hiện. Cứ tưởng không đi được. Cũng ham vui lắm cơ. Lại có một cô bé quen mà lạ, một blogger đã ghé tôi đôi lần nhưng không ngờ cũng là dân Nha trang : Mèo. Mèo này chắc là…mèo rừng, nên trông rất hoang dại, hoang sơ và cũng vô cùng …hoang vu. Chưa đi mà đã bắt đầu thấy có hơi rừng rồi nhé. Tôi được ưu tiên ngồi ghế đầu cạnh tài xế. Bệnh nhân mà. Mà tôi đi xe bao giờ cũng thích những chổ thông thoáng, phải cạnh cửa sổ. Uống cà phê mà dẫn tôi vô quán máy lạnh là coi như hỏng, tôi vốn yêu thiên nhiên, cho dù ở thành phố cái thiên nhiên chỉ là vỉa hè đầy gió và bụi.

Vào Thành, đi ngang trường Hoàng hoa Thám, ngôi trường đầu tiên trong sự nghiệp giáo dục của tôi. Rồi Thanh minh, An định, Củ chi…, những địa danh không xa lạ gì trong những ngày còn nấn ná với nghề giáo chính qui. Thế nhưng sao thấy lòng cứ trơ ra, chẳng thấy xúc động mẹ gì. Nhớ bài hát “Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, thầy đó trường đây bạn cũ đâu rồi…” . Chả có cái tâm trạng nào như trong bài hát cả. Lại chợt nhớ về trường Võ Tánh. Hôm trước Ban Tổ chức có lại mời tham dự họp mặt học sinh Võ Tánh-Lý tự Trọng. Ghép hai cái tên này vào nghe chả đâu vào đâu. Mà trong lịch sử 50 năm thì Lý tự Trọng đã hơn 35 năm rồi. Thôi! Nhường bản quyền cho anh Trọng luôn đi. Hội ái hữu Võ Tánh chúng tôi năm nào cũng họp ở quán Bia đối chứng Hoàng hoa Thám, chưa kể tuần nào cũng họp đôi lần ở quán Danh Mập. Chỉ tội cho mấy nàng Nữ trung học, bây giờ chẳng còn vết tích gì của ngôi trường yêu dấu một thời của mấy nàng, và của cả tôi nữa. Mà cần gì chứ. Nó đã ở trong tim chúng tôi rồi. Thế nên nàng Kim Hoàn vẫn hào hứng tập múa tập hát kịch cọt gì đó cho ngày hội ngộ năm nay. Không còn trường để tụ họp thì ta vào nhà hàng. Chả ai lấy mất được những kỷ niệm chúng tôi đã vun trồng ở những nơi đó cả.

Qua Củ chi, bắt đầu vào địa phận Khánh vĩnh, đã thấy lác đác những dáng người đen nhẻm, đi …xe Honda. Người Raglay đó. Giọng cậu hướng dẫn thao thao giới thiệu về nét hoang sơ của những người dân tộc. Gạt ai chứ tụi này thì đừng hòng nhé. Đúng là trước đây họ rất chất phác. Đã thích là họ tặng ngay một con heo cũng được, sá gì mấy con gà hay vài chục bắp. Họ không có khái niệm về tiền bạc, về để dành. Nhưng sau vài mùa, bọn chúng tôi chớ ai, lên dạy bổ túc, tức là đem lại “ánh sáng văn hóa” cho họ thì họ “sáng” ra ngay. Cũng nổ như pháo, cũng buôn bán ì xèo. Tặng hả? Xưa rồi Diễm!

Photobucket

Nơi chúng tôi đến đầu tiên là Hồ Cá Sấu, những con cá sấu tội nghiệp, trông cứ như những con thằn lằn. Có dịch vụ câu cá sấu, đúng ra là cho cá sấu ăn chứ câu gì. Phe ta cũng hăm hở câu. Mình già rồi chăng ? Sao mình không hào hứng gì với vụ này. Cái mình quan tâm từ lúc lên đây là rừng. Là rừng và những kỷ niệm của rừng. Rừng ở đây không còn vẻ hoang sơ nữa, có sự dàn dựng của bàn tay con người nhiều quá, và do đó rừng không còn là rừng. Tuy vậy, cái bản sao thô thiển đó cũng gợi trong tôi nhiều điều mà có lẽ nói ra cũng ít người hiểu. Thôi! Khỏi làm phiền thiên hạ.Có lẽ có GG cùng đồng cảm với những tâm tình của tôi lúc này

Photobucket

Chặng tiếp đến khu vực thác. Khu này có vẻ “rừng” nhất đây. Cứ thấy có suối có nước mà bảo tôi đừng tắm thì quả là lạ. Thế là nằm ngâm suối, ngắm rừng., Ngâm đã rồi tôi thả bộ một mình lang thang và lẩm nhẩm làm thơ. Bài thơ có rừng, có suối, có tôi và có cả thời trai trẻ của tôi.

Photobucket

GG điện thoại gọi ra nhà hàng ăn trưa. Bửa ăn tươm tất, mình lại đói nên ăn khá ngon. Ăn xong là qua “nhà dân tộc” xem đoàn nghệ thuật Yang Bay trình diễn. Nói chung là lạ, nhưng nếu những màn múa hát này diễn ra giữa đại ngàn thay vì bó nó lại trong một căn phòng thì mới đúng bài. Những tiếng cồng chiêng phải vang lên giữa đại ngàn chứ không phải giữa bốn bức tường. Thế là tôi ngủ. Con tim cũng mới phát biểu “Không cho tui nghỉ tui đứng luôn à”. Chợp mắt được tí thấy khỏe hẳn ra. Bế mạc màn múa hát, lên chụp hình, ôm vai hai “sơn nữ” ( không biết gọi thế được không, vì tôi thì cứ nghĩ sơn nữ là phải ở ngoài suối cơ) . Da sơn nữ ngăm đen nhưng vai mềm và mát, mát như dòng suối rừng mới ngâm lúc nãy. Đã! Chẹp… chẹp…
Photobucket

Chặng tiếp là đua heo. Mình cũng ngó qua rồi lại ra ngắm rừng. Nghe tuyên bố chương trình tham quan bế mạc mình mừng rơn. Mỏi lắm rồi. Chỉ mong được về nằm thẳng lưng mà không bị ai chộp hình lén thôi. Về là ngủ ngay. Chị em gọi đi vũ trường mình xin kiếu. Mà ngay cả lúc khỏe mình còn không thích mấy huống chi là lúc này, những âm thanh lớn một chút đều làm con tim mình nhảy dựng lên.

Ngủ rất ngon với những giấc mơ về rừng và đôi bờ vai êm mát, trinh nguyên. À quên. Cái vụ sau cùng  chưa chắc. Há há


16 CommentsChronological   Reverse   Threaded
gatre wrote on Mar 22
anh đi chơi thật thoải mái quá, phài vậy chứ anh.
ngocyen054 wrote on Mar 22
Ít ra cũng viết được một entry, tức là cũng có ...cảm nghĩ rồi.
Mỗi người một tâm trạng, có thể không giống nhau, nhưng cuối cùng, thì vẫn còn đọng lại một điểm chung: Ta đã có một khoảng thời gian ăn cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, tán dóc với nhau, và có những cái ôm tưởng chừng rất trẻ...
sẽ đọng lại mãi chứ?
nguoiphobien09 wrote on Mar 22
Photobucket
doasentrang wrote on Mar 22
Mấy cô chú đi chơi vui thiệt!
khucthuydu09 wrote on Mar 22
hahaaa..về nhà ngủ là chính xác kg thì còn nhiều tấm hình độc được đem ra đấu giá :D
ngocyen054 wrote on Mar 22
Photobucket

Cô đơn với...tượng, nè.
haihoang60 wrote on Mar 22
Há há
kimhoan55 wrote on Mar 22, edited on Mar 22
Xin gởi lại núi rừng
Chút tình như hơi thở
Thơm mát suối trong lành
Dấu chân còn bỡ ngỡ
Chút hồn hoang thẩn thờ
Thoáng đời như mộng mơ
Dệt nên mấy vần thơ...
Sỏi đá cũng ngẩn ngơ
Chút tình em ....như tơ....
Quên nỗi chiều ....bơ vơ....
ngocyen054 wrote on Mar 22, edited on Mar 22
Chưa đâu, ổng còn "quỵt cần câu" bên mấy ché rượu cần nữa nè.


Photobucket

Nhớ gởi bản quyền mấy ảnh độc này nghen anh Hai.
gioheomay wrote on Mar 22
Mấy cái hình chen vào làm lãng mạn ...tan theo ..hờ hờ
nguoigiaonline wrote on Mar 22
Mấy cái hình chen vào làm lãng mạn ...tan theo ..hờ hờ
Xin đùng mần tim Râu tan vở... nàng Gió ui !!!
gioheomay wrote on Mar 22
Xin đùng mần tim Râu tan vở... nàng Gió ui !!!
Người ta nói mấy cái hình trong guestbook nà ...
nguoigiaonline wrote on Mar 22
Ai biết nàng nà! Hờ hờ...
hle09 wrote on Mar 22
Bài viết hay lắm anh H. từ những địa danh lạ cho đến cảm xúc về cuộc hành trình đã cho tui cùng tham dự với anh.
giaogia wrote on Mar 23
Photobucket

Cô đơn với...tượng, nè.
NHìn thân như ...anh em hehehhe
vietthuong wrote on Mar 25
Sinh hoạt vui quá anh Hoang Guitar