Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Tạ Ơn



Ơn đời mỗi lúc bình minh
Ô ta còn đó quẩn quanh cùng người
Ơn em dù đã xa rồi
Tháng ngày ân ái vẫn bồi hồi ru
Ơn tình một buổi chiều thu
Trên đồi ta khóc mịt mù biệt ly
Ơn người em độ xuân thì
Một chiều em bỏ tôi đi lấy chồng
Dặn rằng còn chút má hồng
Thì tình tôi vẫn vẹn tròn trong em
Ơn sao ngày tháng chiến chinh
Cho tôi ngẫm được nghĩa tình ka ki
Bao người phơi xác sơn khê
Để cho tôi sống trở về nhân gian
Ơn thơ, ơn nhạc, ơn đàn
Đỡ tôi ngày tháng hoang đàng buông lung
Ơn tình tri ngộ mênh mông
Giữa giòng nhân thế mở lòng cùng nhau
Ơn từng cuộc rượu ngã nhào
Đứng lên chợt thấy lạc vào thiên thai
Ơn ai những buổi sớm mai
Tiếng cười dẫu nhẹ vẫn hoài reo vui
Ơn em ríu rít tiếng cười
Từng giờ lên lớp nghe đời thăng hoa
Ơn thầy tôi tuổi nhạt nhòa
Mái đầu dù bạc thầy trò vẫn sung
Cụng ly “Thầy hát nhen em”
“Dạ vâng, em sẽ chơi thêm vài bài”
Rượu tàn bá cổ ôm vai
Thầy trò ngật ngưỡng “Ôi đời đẹp sao”
Ơn cơn mưa nhỏ lao xao
Ơn tiếng chim hót bên rào tuổi thơ
Ơn chập chờn những giấc mơ
Ơn bồng bềnh kỷ niệm xưa dịu dàng
Ơn tình dù chẳng nồng nàn
Cũng đủ tôi ấm giữa ngàn lo toan
Ơn tôi. Tôi phải ơn tôi
Ơn tôi kiêu bạt nổi trôi đường trần
Mà lòng vẫn cứ thanh tân
Mà tình vẫn cứ khi gần khi xa
Mà thơ thỉnh thoảng vọt ra
Mà tôi vẫn cứ cười toe ngạo đời
Ơn sao kể hết nè trời
Thôi thì đại khái vài lời Tạ Ơn

( Viết nhân ngày Thanksgiving. Đoạn đầu nghiêm túc, càng về cuối càng cà chớn lần, nên thơ có hai giọng chỏi nhau. Kệ! Đọc đỡ đi nhé)

Không có nhận xét nào: