Nữ phóng viên : Chào anh Hòang Guitar
Hòang Guitar : Vâng. Chào cô. Long time no see.
NPV : Là gì ạ ?
HG : Khổ chưa. Lần phỏng vấn trước tôi đã bảo cô đi bổ túc ngọai ngữ nếu muốn thành một phóng viên giỏi. Hóa ra cô vẫn mù ngọai ngữ.
NPV : Có sao đâu ạ. Em thấy anh Lại văn Sâm cũng mù chả kém gì em nhưng vẫn chứ dịch trôi như cháo chảy đấy thôi.
HG : Nếu cô lấy cái ông đó là mục tiêu phấn đấu của mình thì e rằng sự nghiệp phóng viên của cô chẳng kéo dài bao lâu đâu.
NPV : Let’s begin at the beginning. I heard you’ve just recovered from a serious disease. Are you feeling OK now ?
HG : Ô là là. Hóa ra cô dấu nghề. Tốt đấy. Có thế chứ. Tôi bắt đầu thấy thích cô rồi đấy.
NPV : Thế trước đây anh không thích em à ?
HG : À không. Cũng có thích, nhưng chỉ như thích một cô gái đẹp. Còn giờ thì tôi thích cô như một nữ phóng viên có ý chí tiến thủ, biết nghe những lời khuyên đúng.
NPV : Làm người phải có ý chí tiến thủ chứ anh
HG : Thì đúng rồi. Nhưng ở ta bây giờ người ta thường tiến thủ bằng cách …mua bằng. Chả mấy ai chịu đi học hành cho đàng hòang.
NPV : Vâng. Đúng thế đấy ạ. Như xếp em đó. Quanh năm cứ chạy chọt loăng quăng, chiều thì nhậu nhẹt ì xèo, chả thấy học hành gì cả. Vậy mà vừa rồi xếp mới lấy bằng tiến sĩ đấy. Mà tiến sĩ ở Mỹ nữa mới ghê chứ.
HG : Sao ? Cô muốn phỏng vấn tôi hay muốn kể chuyện đời cho tôi nghe đây ?
NPV : Xin lỗi anh. Gặp anh là em cứ như người mộng du. Chả nhớ mình đang làm gì và sẽ phải làm gì cả.
HG : Khoa học người ta đang tìm cách giải thích chuyện đó đấy. Chẳng hạn như con rắn mà thấy con bìm bịp là cứ đờ người ra, không lết nổi, chỉ nằm chờ con kia đến mổ mắt thôi.
NPV : Anh nói nghe sợ quá. Giả dụ bây giờ mà em tự nhiên đờ ra thì…
HG : Thì tôi sẽ gọi ngay 115 chở cô đi cấp cứu ngay thôi.
NPV : Thế ư ? Ôi thất vọng quá !
HG : Thì cô chờ mong tôi sẽ làm gì nữa cơ chứ. Cái cô này thiệt tình…Thôi! Muốn hỏi gì thì hỏi đi, để tôi còn đi nằm.
NPV : Anh nghĩ gì về việc khai thác bô xít ?
HG : Tôi phản đối.
NPV : Sao thế ạ ?
HG : Ở nước ta nó thế. Cứ cái gì chính phủ OK thì ta cứ phản đối. Khả năng là 95% ta đúng. Kinh nghiệm cuộc sống đấy.
NPV : Anh nghĩ gì về hiện trạng giáo dục nước nhà ?
HG : Hết thuốc chữa. Chỉ có cách đại phẫu. Nghĩa là mọi cải cách, đổi mới đều vô ích khi triết lý giáo dục vẫn không thay đổi. Chỉ có giải phẩu, thay máu họa may mới cứu vãn được. Và không chỉ giáo dục mới cần phải đại phẫu.
NPV : Anh nghĩ gì về tiến trình hội nhập của đất nước ?
HG : Một sự bắt chước không chọn lựa. Cũng dễ hiểu thôi. Sao bao nhiêu năm đóng kín cửa, tự vỗ về nhau là ta là nhất, bây giờ bung cửa ra mới thấy mình chả là gì. Thế là vội vã nuốt tất cả những món ngon vật lạ, hay có dở có. Thế là bội thực. Và bây giờ trong bao tử của đất nước là một mớ hổ lốn không tiêu hóa nổi. Mọi sự đột biến đều có tác dụng xấu. Tiến bộ là cả một quá trình. Không như cha nào đó nói “ Giũ bùn đứng dậy sáng lòa “. Đó chỉ là một cách tự sướng tội nghiệp, đầy mặc cảm. Giũ bùn đứng dậy đóng veston cà vạt vào nhưng tác phong vẫn cứ là anh nông dân thì lấy gì để sáng lòa chứ ? Chừng nào chưa thóat ra khỏi mình, đứng ngòai để nhìn rõ cái “bản lai diện mục” của mình thì vẫn cứ tiếp tục hoang tưởng như thế. Không thể tiến bằng người ta với những kỷ lục to nhất, dài nhất được. Cái thói quen thích tạo kỷ lục cũng phần nào nói lên cái mặc cảm tự ti tội nghiệp đó.
NPV : Một câu hỏi khác nhẹ nhàng hơn : Anh ngĩ gì về tình yêu ?
HG : Hình như cô quên. Tôi đã bảo cô đừng có nghĩ. Cứ yêu đi. À! Mà cô đã yêu chưa ?
NPV : Vẫn chưa anh ạ.
HG : Tội nghiệp. Tranh thủ yêu đi cô bé. Giá tôi còn trẻ tí thì tôi có thể giúp cô. Haizzz! Bây giờ thì lực bất tòng tâm rồi.
NPV : Cảm ơn sự quan tâm của anh. Chúc anh mau bình phục.
HG : Cảm ơn cô. Chúc cô mau tìm được tình yêu đích thực. Nhưng cẩn thận nhé. Bọn lừa đảo dạo này nhiều lắm đấy.
1 nhận xét:
Ngah bảo anh bị COPD (Chronic Obstructive Pulmonary Disease), hãy cẩn thận và điều trị đúng phương pháp, nếu không thì trong các lọai bệnh sống khổ sở nhất là lọai này.
Đăng nhận xét