Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Chuyện tầm phào

Không hiểu sao dạo này đầu óc trở nên cực kỳ … vi mô, chả thể nghĩ ra được chuyện gì cho nó ích nước lợi dân, tòan chuyện tầm phào. Lâu lâu có một bạn blog hỏi “ Sao lâu nay không thấy viết gì?”, mình cũng ngượng. Thế nhưng có cố cũng không được. Thơ thì cứ hai câu là tắc tị, văn thì cứ vài hàng là …hết ý. Thế nhưng ngồi nhậu với mấy thằng bạn thì nói huyên thiên suốt buổi. Lạ thật! Vậy mà có thời mở máy ra là bàn phím gõ cứ rào rào, entry ngày hai ba cái. Triệu chứng của thời kỳ tiền mãn kinh đây rồi, mình đóan thế.

Rồi bỗng chợt nghĩ : Hay là mình cứ đem những chuyện tầm phào mà mình huyên thiên khi nhậu đăng lên, biết đâu lại hút khách. Nghĩ là làm, không làm thì làm sao biết được hay không. Cứ thế đi nhé. Bắt đầu nhậu và huyên thiên đây. Ai chịu không nỗi thì đừng có đọc, đọc xong rồi say…ke thì không phải lỗi tại tớ nhé.

Mình hồi trước giờ ít khi động chạm đến cảnh sát giao thông. Đọc báo thấy mãi lộ này nọ mình thấy như chuyện đâu ở châu Phi á. Thì tại mình đi xe đạp mà, mấy chú giao thông có thèm lắm cũng chẳng thể làm gì được mình. Hehe. Thế nhưng dạo này em út cho được cái xế nổ chạy loăng quăng thành ra cũng có khả năng bị các chú vịn lắm. Mình vốn là thằng thích tự do như chim trời, chỉ hồi đi lính mình mới phải đội mũ thôi, chứ sau này thì mình chả biết cái mũ là gì. Thành ra đội mũ bảo hiểm với mình là cả một cực hình. Mình cứ tranh thủ để đầu trần cho nó thóang những khi chạy loanh quanh gần nhà. Dĩ nhiên ra phố thì phải cắn răng mà đội thôi, nhưng khó chịu lắm.

Hôm rồi mát trời mình xách xe chạy ra phố buổi tối, thấy mát trời nên chả thèm đội mũ. Lâu quá không ra phố nên mình không biết đường Nguyễn tri Phương bây giờ là đường một chiều, thế là cứ tà tà ngược chiều ngắm cảnh thôi. Bỗng bên kia đường hai chú giao thông đi xe mô tô trắng tạt ngang chận đầu xe mình. Ngạc nhiên quá, mình trợn mắt nhìn mấy chú. Một chú hỏi “Chú đi với ai thế ?” Hỏi ngu bỏ mẹ, mình nghĩ thế, không thấy tao đang đi một mình à. Nhưng mình cũng chịu khó trả lời “ Thì đi một mình nè”. Dễ thương cực kỳ nhé. Chú giao thông xem chừng có vẻ bực, nói giọng khó chịu “Chú ngó lại coi thử có ai đi với chú không?” Mình quay lại thì tá hỏa nhận ra là đường một chiều, thế là quay lại cười nhăn nhở “Hehe, hóa ra là đường một chiều há. Mới ở Sè gòong da đâu biết” Sau đó mình tự nhiên quay đầu xe lại, hai chú cũng bỏ đi, chả thấy phạt phiếc gì. Mình thích cảnh sát giao thông từ dạo ấy đấy.

Dạo sau này thấy báo đăng ở Bắc giang một chú thanh niên không đội mũ bảo hiểm bị mời vể đồn rồi tự nhiên thấy “không khỏe”, rồi tự nhiên về miền cực lạc. Mình thấy hơi nhợn. Rồi mới hôm qua đây, một cặp nam nữ cũng không đội mũ bảo hiểm bị giao thông thường phục chận lại, tưởng là cướp ( phải thôi, dạo này cướp bóc như rươi mà ), hai cô cậu phóng chạy, giao thông rượt theo, rồi một viên đạn từ đâu bay lạc vào đùi cô gái, hai chú bèn đưa em vào viện săn sóc, lãnh đạp phòng đến thăm hỏi, ủy lạo, động viên…Mình lại càng thấy sợ. Thôi nhé, giã từ mái đầu bồng bềnh lãng tữ nhé, từ giờ ra đường cứ là phải đội mũ bảo hiểm thôi. Sức khỏe mình không tốt, rất dễ cảm thấy không khỏe. Ráng sống để còn blogging chứ.

Hội nhà văn vừa mới đại hội tòan thể xong, không phải nhà văn nhưng mình quan tâm đến tình hình văn học nước nhà lắm. Chả là mình mê đọc sách mà. Thấy các nhà văn mình dạo này tệ quá, cư xử chả ra cái thống chế gì, thua cả bọn xì ke, giật dọc. Thấy con số 90% nhà văn lên đọc tham luận bị …vỗ tay đuổi xuống mình chợt muốn chửi thề. Mẹ kiếp, những nhà văn, những người làm văn hóa đó ư ? Nhà thơ TMH lên diễn đàn chỉ mặt nhà văn-thơ-nhạc-họa sĩ H.Ư. bảo là đồ… không biết viết văn mà tư cách gì ngồi đòan chủ tịch. Một vài nhà văn giành nhau micrô, có người kiên trì nằm ở bậc cấp lên diễn đàn để canh me chờ phát biểu. Đến hồi ông TMH phát biểu thì ông cầm đến cái mỉcrô nào là cái đó …tịt. Buồn cười không chịu được. Trước đại hội hô hào đổi mới, vậy mà bế mạc lại vẫn là ông già HT tiiếp tục giữ ghế. Nhà văn của ta, mà nói rộng ra là quan chức của ta dạo này liêm sĩ xem ra kém quá. Làm không được chó gì nhưng không chịu xê ra cho người khác làm, cứ bám lấy cái ghế khư khư. Hay cái cơ chế của ta nó thế, có ghế phải giữ, hết hạn giữ thì cố gắng truyền lại cho em út, con cháu. Không khéo ta lại lùi về thời phong kiến cha truyền con nối mất thôi.

Hahaha. Tầm phào vậy mà cũng được hai trang. Khá đấy chứ. Để đăng lên xem ý kiến pà con ra sao đã. Khen thì phát huy, chê thì tịt tiếp.

Không có nhận xét nào: