Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Thơ...thẩn

Dạo này làm thơ dễ quá, tỉnh quá, mộc mạc quá. Hôm nay cuối tuần, sau một party tối tăm mặt mũi, phóng ... phím viết một bài. Làm xong đọc lại ... hiểu chết liền. Bèn không ký tên mình nữa. Xin nhận bác Sáu Bùi làm sư phụ. Bút danh sẽ là Bùi Thăng

Hỏi quê rằng biển xanh dâu

Hỏi tên rằng mộng ban đầu đã qua

Bùi Giáng

Quê ư? Tám hướng mười phương
Tên ư ? Trót tặng người thương mất rồi
Xác thân dạo bước trên đồi
Hồn nơi địa phủ luân hồi sắp qua
Vô ngôn địa ngục bước ra
Hồi đầu thị ngạn là ta thấy mình
Kể từ hốt ngộ hồi sinh
Âm thầm diện bích u minh sáng loà
Là ta, mà chẳng là ta
Sắc không chỉ một sác na bay vèo
Gát chuông, vứt mõ đi theo
A di đà Phật, cõi phiêu bồng nào
Bên tai thoảng tiếng mưa rào
Giật mình lạc giọng kêu gào hoang sơ
Là mơ, mà chẳng là mơ
Là thơ là nhạc đợi chờ thiên thu
Thiên thu cứ tưởng xa mù
Bản lai diện mục lu bù chứa chan
Rằng : Từ lạc bước hồng trần
Xác thân như đã mộ phần ngủ yên
Hồn theo cơn gió ưu phiền
Hát bài Tống biệt nghe miên man sầu
Thiên thai nẽo ấy còn đâu

Bóng trăng trôi mãi, biển dâu một đời

Bùi Thăng

1 nhận xét:

Phong Tran nói...

Hỏi quê rằng bãi dâu xanh,
Hỏi tên rằng mông ban đầu đã qua.

Bùi Giáng

Hỏi quê,ta chẳng còn quê.
Nữa vòng nhật nguyệt xa xăm
thủa nào.
Hai mươi tuổi, phận ly hương,
Đầu xanh đã bạc,ngày về còn xa.

Còn tên ta đã mất rồi,
Chỉ còn jean, jack trong đời ta
thôi.
Ô hô cái phận làm người,
Làm thân phiêu bạt đắng cay cuộc
đời.