e |
Đời mình có mấy chuyện tình lãng mạn tí chút thì đã kể hết veo nó rồi, còn mấy chuyện tình khác chả ra sao cả, kể ra buồn cười lắm. Còn bịa ra thì mình lại không có năng khiếu. Khổ thế cơ chứ. Thôi cứ kể nhé, mà nói trước là đọc cấm cười đấy. Cười là tớ giận đấy.
Năm ấy tớ học Đệ Nhất trường Võ Tánh, chơi thân với hai thằng bạn : Khôi và Long. Thằng Khôi thì đã có một nhỏ bồ từ hồi còn học Đệ Nhị cơ, ấy là nhỏ Tuyết học Nứ trung học dưới chúng tớ hai lớp, còn thằng Long thì cũng đã có một nhỏ bồ tên Yến, bạn của nhỏ Tuyết. Thằng Khôi với con Tuyết thì coi như duyên tiền định rồi, ba má tụi nó cũng đã đồng ý cả, chỉ chờ thành tài là cho cưới nhau thôi. Thằng Long lại là cái thằng lông bông, bạ con nào nó cũng xà vào tán, nhỏ Yến cứ vài ngày lại ghen tuông khóc lóc, rồi lại năn nỉ ỉ ôi, rồi gương vỡ lại lành, rồi lại yêu nhau ra rít, trông cứ sốt cả ruột. Nhóm bạn ba thằng chỉ có tớ là còn “độc thân”. Thấy tội quá bọn chúng bèn ép duyên tớ với một nhỏ bạn của hai bà bồ tụi nó. Chị này thấy tớ như mèo thấy mỡ, chả là chị cũng đang buồn vì ế. Tớ thì chẳng qua cũng nể bạn bè mà ừ ào cho có thôi, chả thấy rung động mẹ gì.
Hồi ấy tớ đã đọc sách ghê lắm. Ngoài Kim Dung là sách gối đầu giường ra thì tớ còn đọc Duyên Anh, Hoàng hải Thủy, Bà Tùng Long, Nguyễn thị Hoàng, Lệ Hằng, Z28, Lê Xuyên, Hồ biểu Chánh, Nguyễn hiến Lê…nên quan niệm về tình yêu của tớ nó không dễ dãi như hai thằng kia. Tình yêu là phải có sự rung động, phải có sự đồng điệu của hai tâm hồn, phải có…tất cả những gì mà tình yêu cần phải có. Thế nên đi chơi 6 người cho đủ 3 cặp chứ thật ra thì tớ chả nước non gì. Chỉ là nể bạn nể bè thôi
Thế nhưng đi chơi hoài nghe hai thằng quỉ sứ kia kể nó là thế này thế nọ với người yêu của mình – chả biết có nổ hay không – tớ thấy cũng tò mò, thấy cũng hay hay và định bụng để hôm nào có dịp bắt chước thử xem nó ra làm sao. Một đêm Noel, ba cặp đi chơi với nhau, tụi nó dàn cảnh đi lạc để tớ với “bồ” tớ, nhỏ Vân, được đi riêng với nhau. Lúc đó bỗng nhiên tớ thấy … sợ. Thế là suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó tớ lôi nhỏ Vân đi muốn rụng giò để tìm cho ra hai cặp kia. Mà đêm Noel thì các bạn biết đấy, đông kể gì. Ngày hôm sau tụi nó chửi tớ như con, tớ cũng chả nói gì. Ngu thì chịu thôi. Nhỏ Vân xem chừng cũng chán tớ lắm nhưng chả kiếm được anh nào bảnh hơn nên cũng ráng chịu.
Đậu Tú Tài xong tớ chẳng biết học cái gì. Thằng Long thì học Chính trị Kinh doanh, một phân khoa mới mở của đại học Đà lạt, tớ với thằng Khôi cũng theo nó lên Đà lạt, xem thử có gì vui thì học. Hồi đó chúng tớ chọn môn học cho mình như thế đấy. Vậy là tớ với thằng Khôi ghi danh vào học chứng chỉ SPCN, với ý định là để năm sau thi vào trường Y. Hôm bọn tớ lên đường cả ba nàng cùng ra bến xe đưa tiễn, tớ chả thấy buồn gì cả, nhưng Vân thì xem chừng muốn khóc. Tớ nghĩ thầm “Đồ vô duyên. Người ta đi học chứ có phải … đi chết đâu mà cứ làm cái bộ như nàng chinh phụ” . Tớ tin chắc là sau khi xe bọn tớ đi là ba nàng lại kéo nhau đi ăn chè và tám tới bến cho xem. Ngay cả hồi ấy tớ đã tinh tế như thế đấy, tớ đi guốc trong ruột bọn con gái , chớ có mà lừa được tớ nhé.
Lên Đà lạt , mà chưa cần lên tới Đà lạt, xe chuyển bánh là tớ quên ngay, với lại thật ra đã có gì để nhớ đâu mà quên. Khoảng hơn tháng sau tớ nhận được một lá thư, mở đầu lá thư là “Hoàng thương !” Quỉ thần ơi! Gì thế này ? Thương với yêu nữa trời ạ. Thế nhưng phải thú thiệt là tớ thấy cũng thinh thích. Trong thơ hồi âm tớ cũng phải đáp lại là “Vân thương!” cho nó đúng phép tắc ngoại giao. Vậy là coi như tớ chính thức có bồ đấy.
Một hôm , đang lúc cả ba thằng cùng bị viêm màng túi thì bỗng nhiên cả ba cùng nhận giấy báo lãnh hàng của bưu điện. Chúng tớ cứ đinh ninh là sẽ nhận phiếu lãnh tiền như mọi lần, chỉ có hơi lạ là sao lần này các vị phụ huynh lại cùng nhau gởi một lần như thế. Cả ba thằng hăm hở đi bộ xuống phố, vừa đi vừa bàn kế hoạch tiêu tiền. Hóa ra mỗi thằng nhận được một cái … khăn choàng cổ. Điên không chịu được ! Ba thằng lếch thếch đi về cư xá miệng cứ lầm bầm rủa ba mụ điên, báo hại lội đi lội về gần chục cây số.
Lần đầu tiên gặp lại Vân hai đứa cùng ngượng. Những thương thương nhớ nhớ nói trong thư thì được, nay mặt đối mặt quê bỏ mẹ. Ngồi cả buổi chỉ hỏi đáp vài câu ngớ ngẩn. Nàng hỏi thăm thời tiết Đà lạt, tớ hỏi thăm thời tiết Nha trang…đại loại thế. Rồi một hôm đang chở nàng chạy lòng vòng nàng bỗng ôm eo tớ. Tớ cứ như bị điện giật, thấy cũng tê tê, sương sướng. Yêu là vậy sao? Nhưng sao không tê bằng khi Khánh ôm tớ. À! Quên nói là tớ cũng đã sắm được cho mình một em tên Khánh trên Đà lạt. Tớ cũng chả thấy mình tội lỗi gì khi yêu một lần hai người. Thượng đế sinh ra quả tim có nhiều ngăn chả phải để dành cho những trường hợp này sao ?
Năm sau cả ba thằng chúng tớ đều vào Thủ đức. Thằng Khôi trước khi đi còn kịp làm đám cưới với em Tuyết của nó. Thằng Long thì khỏi nói rồi, nó đến đâu là có bồ ở đó. Tớ thì sau khi Khánh mất bỗng thấy chán chuyện tình yêu ( sớm thế chứ). Mãi đến cả chục năm sau tớ cũng chẳng yêu ai. Hồi đóng quân ở Tây ninh tớ có một bà mẹ nuôi. Mấy bà già trong nam hay có màn nhận con nuôi lắm nhen. Mỗi lần tớ về phép là gói ghém quà cáp cho tớ về thăm ông bà già ruột tớ , cả một giỏ tướng. Mà có phải bả không có con đâu, cũng lóc nhóc lô nhô 6 anh chị. Nhỏ con gái út của bả xem ra mết anh Hoàng lắm. Mình chở nó đi chơi mà nó ngồi sau ôm mình chặt cứng, cặp ngực non tơ của một cô gái mới lớn ép vào lưng mình đau điếng. Chả biết vú em cứng như thế thật hay tại em mang xú cheng bằng sắt nữa. Nó cũng chả nói thương yêu mình, nhưng mình biết là nó thương mình thiệt tình. Mình thấy cũng rung động, thỉnh thoảng cũng hun vội nó một cái vào má. Lần nào cũng thế, nó đáp lễ mình một tràng hôn lung tung làm mình tối tăm cả mặt mũi. Gái miền nam hay thật đấy.
Nhưng lúc đó tớ lại cực kỳ có trách nhiệm. Cái cảnh những thằng bạn tử trận của mình, con vợ trẻ măng lăn lộn bên xác chồng , có người còn bụng mang dạ chửa…cứ ám ảnh mình. Thế nên một hôm mình khuyên Dạng, cô em gái miền nam của mình, đi kiếm một tấm chồng đi, một anh chàng nông dân cũng được, thời buổi này đừng có dính vào cái lũ lính tráng bọn tớ, rồi thành quả phụ có ngày, khổ lắm. Dạng ngồi ôm tớ khóc hù hụ, không chịu thả ra. Rồi bỗng nhiên buông ra, quẹt nước mắt cái rẹt, hít mũi cái rột nói “Anh mà lấy vợ trước em là anh chết đó”, rồi quay lưng te tái đi.
Ngày tôi bị thương nằm ở bệnh viện Đỗ Vinh, em dẫn thằng chồng vào thăm tôi, rồi đuổi thằng chồng về, ở lại chăm sóc tôi cho tới ngày tôi xuất viện. Thấy em có được thằng chồng dễ bảo tôi cũng mừng, mà cũng lo. Mấy thằng hiền thường hay cộc. Em bảo “Đừng lo, “nó” không làm gì được em đâu, sợ em một phép”. Cũng mong như thế.
Sau 75 thằng Khôi dẫn vợ về quê làm ruông sau khi mãn hạn học tập, khi gặp lại trông giống hai ông bà nông dân thứ thiệt,, kể chuyện toàn lúa má với sâu rầy nghe chán chết, nhưng qua ánh mắt lấp lánh của tụi nó, tôi biết tụi nó đang hạnh phúc. Cũng mừng cho một cặp. Cứ “tri túc , tiện túc “ là được.
Thằng Long chả hiểu tội lệ gì lại học tập đến 9 năm. Ông già nó trung tá mà còn về trước nó mấy tháng. Trước khi lên đường đi Mỹ theo chương trình HO còn ghé tôi gởi gắm tôi coi chừng dùm hai đứa con rơi của hai em chờ nó không nổi phải lấy chồng để trám vào chổ trống. Thằng thế đấy. Cái bản chất trăng hoa nó đã lộ ra ngay từ hồi còn học trung học rồi.
Nhỏ Vân của tôi lấy chồng hồi nào tôi cũng chẳng hay. Cách đây hơn chục năm đi chợ thấy một chị cầm con dao phay sáng loáng hỏi “Anh nhớ em không?”. Nhìn một hồi lâu mới nhận ra người xưa. Em nhìn tôi từ trên xuống dưới như nhìn một con heo sắp sửa xẻ thịt nói “Anh dạo này trông vất vả nhỉ?” Tôi cũng cười giả lả vài ba câu rồi biến. Em vừa nói chuyện với tôi vừa xả thịt phầm phập trông kinh quá. Thời gian nó thay đổi con người thế đấy. Đâu rồi em Vân ngày xưa ngồi bên tôi cả tiếng không nói tiếng nào, tay vân vê tà áo đến rách cả ra. Bây giờ cỡ tôi thì chỉ cần 5 phút là em chia đầu, mình, tay , chân , lòng, mề, nạc, ba chỉ…đâu ra đó ngay. Hic!
Xem ra tôi yêu đương cũng thuộc dạng tử tế. Phải không các bạn ?
nguyenyenson wrote on Sep 15 Trong câu chuyện trên, anh Đờn nói có thời gian đóng quân ở Tây Ninh. Vậy lúc đó anh đóng ở Trảng Lớn hay Trảng Sụp? Hổng chừng gặp lại người quen nha... |
haihoang60 wrote on Sep 15 anhoai76 said Ông lãng mạn được tui chết liền. Chưa biết đó nhen. Cực kỳ luôn á |
2 nhận xét:
Anh Hoàng kể chuyện tình rất Duyên Anh, nhưng mộc mạc và đời hơn, không thể nín cười! Nếu anh bớt tử tế, có lẽ bây giờ cống hiến nhiều chuyện vui cho bạn blog. Tui ái mộ chuyên mục này, khi rảnh bác kể thêm tình nháp tình phụ... nghe chơi. Cảm ơn, xin anh bài này!
Cho mình hỏi, có phải Long trước học tam, nhi - Hưng Đao bà con với Ng thị thanh Sương không.Mấy thăng bạn học thời đó giờ con mấy thằng. Hồ Sơn, Nguyễn Chương, Huỳnh dình Chí,Nguyễn văn Tâm,phạm văn Cảnh,Nguyễn Thiết Hùng, lê văn Lân,Nguyễn Văn Hạnh (lớp tam, nhị ban A-B).....và còn một người bạn nữa mà minh quên tên, thường di xe Vespa di học người Bắc nhà ở đương Phươc Hải có ông bố làm cảnh sát đong ở ngã sáu gần trường.Lần cuối mình gặp bạn ấy ở phi trương nha trang khoảng năm 1972 minh đi vùng I còn hắn đi vung 4 và một tháng sau thì nhận đươc tin bạn ấy tử trận.Còn những người bạn kể trên kẻ quan người lính cũng đã lần lượt ra đi ở tuổi đôi mươi.
Nghĩ lại tuổi trẻ tui minh sao bi đát quá. Nhìn những thăng chết trẻ bỏ lại vợ con mà thâm thía
Vừa vu qui bổng dưng thành góa phụ
Chưa chào đời con chẵng thấy măc cha...
Và minh chẳng bao giờ dám suy nghĩ đến chuyện yêu đương, và bây giờ thì thành một ông già vẫn còn đôc thân nơi xứ người.
Đăng nhận xét