Sao lâu nay mắc cái giống gì mà không phòi ra được bài thơ nào hết. Chẳng lẽ bắt chước ông nhà đèn đổ thừa tại trời nóng quá, không có mưa ? Đăng một bài thơ cũ, xem như mồi chút xăng, hổng biết nó có gọi nổi hồn thơ thức dậy không.
Lòng trống không buông lời điên điên
Ta muốn níu nữa phần đời về lại
Níu ban sơ về hát với tương lai
Níu thu vàng về lại với xuân hồng
Níu thơ dại đắp lên bờ sóng dậy
Ta muốn xóa những oan khiên trầm tích
Những ký ức buồn tịch mịch lưu niên
Ta muốn vẽ lại bức tranh đời dang dở
Pha lại màu trên thân vải âm u
Ta muốn về dựng lại những đam mê
Nhìn môi em hiển thị giữa sa mù
Vầng nguyệt bạch chợt mờ trong phút chốc
Và lãng tử chết giữa mùa thơ mộng
Ta mơ về những phố rộng liêu trai
Những đêm khuya nghe văng vẳng gót hài
Khoan thai bước bên bờ cổ tích
Trôi ta về hồn phách chợt lung lay
Ta muốn ngủ giữa ngàn hoa rực rỡ
Ta mơ về vá lại mảnh sơn hà
Ta muốn khóc từ con tim cuồng nộ
Cười ngát xanh từ lồng ngực già nua
Ta muốn uống cho say ngơ say ngác
Cho bình minh lẫn lộn với tà dương
Trong cơn điên ta gọi cõi phiêu bồng
Và chìm đắm giữa vườn khuya hiu hắt
Ta ngu ngơ chẳng nhận nổi mặt mình
Là ngốc tử hay tài hoa lãng tử
Là sâu sắc thâm trầm trông thế sự
Hay buông lung đùa cợt với nhân sinh
Ta là ai ? thôi ngủ giấc hoang đường
Rồi tỉnh giấc chào em, tượng đá
Rồi lang thang thăm hỏi gốc cây già
Xôn xao mấy cũng hư vô về lại
Thôi vậy !
Đường trần tôi lại rong chơi
Cười lên một tiếng thảnh thơi nẻo về
Rồi mai rụng lá tàn hoa
Đó đây còn đọng hằng hà giọt vui
Và tôi trôi dạt sông đời
Nhìn mây viễn địa ru hời một tôi
ngocyen054 wrote on Jun 23 Giời ạ, bài thơ người ta tâm trạng ngời ngời như vậy mà hai cậu tớ nhà hắn …mồi dễ ghét quá anh Hòang há. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, mới có cái kết quả chẩn đóan bệnh sơ sơ, đã muốn níu tùm lum rồi, không ghét sao được. |
kimhoan55 wrote on Jun 23, edited on Jun 23 Chỉ nhìn mây viễn địa ru hời một tôi thôi sao ? Hư vô chốn ấy còn tình Có đôi chim sẻ ru mình với ta Có đôi bóng nắng thật thà Có màu xanh thẳm khơi xa gió ngàn Có đôi chân bước lang thang Có bờ vai nhỏ mơ màng giấc trưa Cỏ hoang trong nắng đong đưa Trúc xinh xinh thế nắng mưa vẫn tình Ai đi suốt cuộc hành trình Đường xa quan ngại chữ tình đánh rơi Về thôi xin giữ một đời Mong manh tình nhớ ru hời một tôi... Nhớ thương mấy nỗi xa xôi Cũng đành buông thả mây trôi trong chiều Xót xa dạ luống tiêu điều Nghe đời non nỉ như diều đứt dây Nhìn xem con tạo xoay xoay Nghe mình chìm nổi loay hoay mảnh đời Về nghe thương nhớ xa vời Bóng ai qua nửa mảnh đời tang thương Một mai bạc tóc như sương Trắng giăng màu nhớ vấn vương cuộc tình Về nghe chua xót một mình Nghiêng đời bóng đổ cuộc tình xa bay... |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét