Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2008

Ngậm ngùi Chế Lan Viên

Chế Lan Viên của tôi
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
-- Với tôi tất cả như vô nghĩa,
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã,
Về đây đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết Tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi ! mong nhớ ! ôi mong nhớ
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn

Vẫn la CLV của tôi

Ta cùng nàng nhìn nhau không tiếng nói,
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu,
...Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối,
Đôi linh hồn chìm đắm bể u sầu.

Chiêm nương ơi, cười lên đi em hỡi!
Cho lòng anh quên một phút buồn lo!
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi,
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta?

Này, em trông một vì sao đang rụng;
Hay nghiêng mình mà tránh đi, nghe em!
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm

Lời chưa dứt, bóng đêm đà vụt biến!
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha!
Trên trần gian vừng ô kia đã đến
Gỡ hồn nàng ra khỏi mảnh hồn ta!

CLV của Đảng

Miền Nam ta ơi,
Cái hầm chông
là điều nhân đạo nhất
Hãy giết sạch lũ hung thần trong bóng tối
Ngọn súng trường ta ơi,
ngọn súng rất nhân tình!

Vẫn là CLV của Đảng

Hạnh phúc tính theo đầu người, là
anh giết được bao nhiêu giặc Mỹ
Như cây yêu đời
sinh được mấy muôn hoa
Giết chúng đi : chỉ còn
một đường thôi : giết chúng
Ôi hôm nay lòng ta như họng súng.

Chế Lan Viên trở lại là CLV

TRỪ ĐI

Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu ! Một nửa
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết rồi
Giết một tiếng đau,
giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ
Tôi giết cái cánh sắp bay
-- trước khi tôi viết
Tôi giết bão ngoài khơi
cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời lên trên biển
Giết mưa và giết cả cỏ
mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gầy còm
như thế
Tôi viết bằng xương thôi,
nhưng không có thịt của mình
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi
không phải,
Nhưng cũng chính là tôi.
Nguời có lỗi,
Đã phải giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình...

BÁNH VẼ

Chưa cần cầm lên nếm,
anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn
cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc...
Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc, anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm...

Ôi! Cái gì đã chia Chế thi sĩ của tôi làm 3 khúc như vậy

1 nhận xét:

Thợ cạo nói...

Th09 muợn tạm các bài thơ bất tử để lưu truyền hậu thế, nha bạn!