Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Niềm vui nho nhỏ

Chợt nhận một cú điện thoại lạ, giọng con gái. Hỏi " Thầy nhớ em không " Mình chúa ghét cái trò đánh đó bèn nạt "Đứa nào nói mẹ nó đi, bày đặt đố. Phức tạp !" Hóa ra là Minh Tâm, cô học trò dễ ghét, mình đi đâu nó theo đó, bao nhiêu năm trời. Nó đi học Anh văn mà chẳng cần biết lớp gì. Cứ lớp thầy Hoàng là được. Cái con thiệt buồn cười
Hóa ra nó đi làm trên tàu Star Cruise cả năm nay không cho lên bờ. Giờ cho nghỉ phép, bay về VN mới tới Sài gòn là gọi cho mình. Hẹn mai thầy trò đi nhậu. Bây giờ hổng chừng tiếng Anh của nó qua mặt mình rồi. Mà phải vậy chứ. Đất nước có thế mới tiến bộ chứ.
Một niềm vui nho nhỏ cho chiều thứ bảy. Xóa đi nỗi buồ Nguyễn Khải, Chế lan Viên

Không có nhận xét nào: