Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Buồn cho nỗi sợ vô hình

Trên mạng đang xôn xao tập hồi ký cuối đời của nhà văn Nguyễn Khải. Lại thêm một cây đa cây đề nữa phản tỉnh, bày tỏ sự ân hận sau một đời cống hiến. Hóa ra lâu nay anh toàn phải nói láo dể tồn tại
Nhớ lại những dòng thơ Chế Lan viên : "Sau này anh đọc thơ tôi nên biiết - Có phải tôi viết đâu" . Bây giờ đến lượt Nguyễn Khải gọi những tác phẩm của mình là đống giấy lộn. Mà đó là một nha văn đã từng đoạt giải thương Hồ chí Minh đấy nhé.
Còn bao nhiêu nhà văn nhà thơ khác không đủ can đảm để cuối đời nói lên một tiếng nói thật sau cả một đời nói láo ?
Ôi một đất nước mà để tồn tại người ta phải dối trá cả một đời là cái loại đất nước gì vậy ?
Mấy ngày này mình liên tục vào google, gõ "but ky Nguyen Khai" rồi đọc đi đọc lại. Càng đọc càng thấy buồn. Chừng nào người ta mới có thể được nói những điều mình nghĩ mà không phải lập lại như con vẹt những điều người khác mớm cho
Sao một đất nước anh hùng lại sản sinh ra một lũ hèn như thế nhỉ ???
Mà ngay cả mình cũng thế. Hồi còn đi dạy chẳng phải mình toàn phát biểu toàn những thứ mà mình chẳng hề tin chút nào đó sao. Ôi cái nỗi sợ vô hình mà ghê gớm
Có một lúc mình bốc lên vượt qua nỗi sợ để "nói" chứ không phải "sủa" hay là "hót" nữa. Kết quả là : Về đạp xích lô
Thôi không nghĩ nữa. Càng nghĩ càng buồn

1 nhận xét:

nhung nói...

Đừng buồn mau già thầy ơi