Tình cờ đọc được lời bạt của những bài thơ đoạt giải thơ Bách Việt, tớ khoái quá bèn đọc thử vài bài thơ trúng giải và mém tí nữa thì tắt thở.
Lời bạt thì có cánh như thế này : “Chữ hiện diện một cách điềm đạm mà riết róng cái ý hướng làm mới, ngôn từ mang một sắc thái mới,khi thơ mang một tiết nhịp mới, hình ảnh âm thanh mang một ám ảnh mới. Từng câu từng bài của “Ma thuật ngón” như chuyển động theo một giục gọi ngấm ngầm rằng đã đến lúc phải thay đổi cách viết, cách cảm,cách nghĩ về thơ một cách quyết liệt hơn nữa ( cả cách đọc nữa, hiển nhiên)”( Ma thuật ngón với Trần Tuấn)
Và đây là vài trích đoạn thơ. Trước khi đọc nên chuẩn bị các biện pháp cấp cứu nhen. Có gì không đổ thừa tui à
Trích bài thơ “Đỉnh rỗng” của ‘Ma thuật ngón”, với những câu thơ thiên tài được Phùng Tấn Đông sánh ngang với Kinh Thánh :
“Xác của yêu thương của mùa thu lá cây âm thầm chết cô độc trên da trên mắt môi gương mặt trên từng ngón tay trên từng sợi lông mà tôi không hề hay biết không hề đón nhận để dọn dẹp lại cho mình một mùa màng mới của thân thể mùa rỗng đầu tóc tai mắt mũi miệng răng lưỡi tròng trắng tròng đen con ngươi lông mi lông mày râu ria môi trên môi dưới cằm cổ bả vai lưng ngực bụng háng đùi hạ bộ cẳng tay cẳng chân bàn tay bàn chân ngón tay ngón chân móng tay móng chân lòng bàn tay lòng bàn chân đường chỉ tay đường chỉ chân mu bàn tay mu bàn chân lông tay lông chân tim óc gan cật mật phổi ruột non ruột già ruột thừa lá lách bao tử thận trái thận phải bóng đái…” ( Đỉnh rỗng tr. 112)
Xin trích một đoạn thơ khác của tác phẩm “ Ma thuật ngón”, ở trang 56,57 bài “Bàn chân mọc tóc”, được Ban chấm giải thơ Bách Việt sánh với kinh “Hoa Nghiêm” là một đại kiệt tác nhân loại :
“…tóc luồn lách tóc khóc lóc nước mắt đen tuôn từ cặp móng đen sì tôi sợ hãi thét lên bây giờ thì không phải bằng tiếng của lớp da gót chân nhớp nhúa sần sùi mà là những kẽ ngón chân đang thi nhau ngoác miệng tôi không biết tóc mọc ngược về trái đất khốn khổ tôi đang giẫm lên lan lan theo đường kinh tuyến vĩ tuyến như sợi máu khô đen không ngắt đoạn kìa loài người khốn khổ hãy chạy thôi lần này thì cục yết hầu mắt cá chân ngọ ngoậy….”
Thế thì tui còn cửa nào để làm thơ nè trời??? Mà không làm thơ thì biết làm gì đây ???
khucthuydu09 wrote on Jan 15 hahahaaa..em mà hiểu mấy cái chữ ở trên nói lên cái gì em tắt thở liền :)) |
ngocyen054 wrote on Jan 15 Đầu óc mình cũng không đến nỗi tối tăm lắm,mà cũng xin thua, chẳng hiểu gì sất. Họ muốn nói đến cái gì, và với mục đích gì ấy nhỉ ? |
hongdwc wrote on Jan 15 Thơ này là thơ lề phải. Lão Đờn làm cho cố coi chừng leo qua lề trái thì khốn. Thôi. Đừng Thơ nữa. Thở đi thôi. quên nữa. Mấy cái trên có gì là lạ. Cách nay 2 năm Phạm Lưu Vũ đã có làm thử trong truyện ngắn gì gì quên rồi. Lúc đó mình đọc cũng có cảm giác giống Lão Đờn đọc mấy cái này. |
Add a Comment |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét