Thứ Ba, 22 tháng 7, 2008

Ngẫu hứng thời cúp điện

Tôi lại đạp xe đèo em đến lớp
Xích lô đi về trong lễ đón dâu
Chị tôi chạy bộ ra siêu thị mua rau
Và công an nghỉ hưu vì ko ai vượt đèn đỏ
Mũ bảo hiểm bỗng nhiên vứt xó
Chó chạy tung tăng trên phố với ông già
Mẹ tôi rồ xe đạp điện ra ga
Cu hàng xóm patanh đi mua rượu
Ôi cuộc sống thời tiết kiệm nhiên liệu
Mới bình dị và thơ mộng biết bao

Những vần thơ thị trường

ĐÂY THÔN LẠM PHÁT. Sao em không về xem bão giá, Từ mấy ngày qua chới với luôn. Tiền lương vừa lãnh cầm đi chợ, Bão giá quây quanh mặt xanh dờn. Giá theo lối giá lương đường lương, Đời sống hôm nay thật thảm thương. Tiền lương tiền thưởng như chiếc lá, Có trụ qua mùa bão giá không? Mơ đến ngày nao đến ngày nao, Lương mình được lãnh tăng thật cao. Điện nước xăng dầu-ồ chuyện nhỏ, Cuối tháng lãnh lương, thở cái phào. (Hàn Mặc Cảm)

Đêm nay Bác không ngủ Anh đội viên thức dậy Thấy trời khuya lắm rồi Mà sao Bác vẫn ngồi Thì ra Bác mất ngủ Anh đội viên nói nhỏ Xăng tăng giá Bác ơi Bác bảo Bác biết rồi Mười chín nghìn một lít Anh đội viên sụt xịt Xe cháu xe tay ga "Xe bác toyota Chú khổ sao bằng Bác" Hai bác cháu phờ phạc Vì lạm phát dâng cao Và họ cùng ước ao Cầu cho lương "Lên giá"

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008

Những vần thơ ...bất tử

Thơ ca tụng lãnh tụ mình đọc đã nhiều rồi, nhưng viết được như bác Nguyễn kim Thành đây thì quả là .....
Thơ thế mới là thơ chứ

Tố Hữu "Stalin! Stalin!"
203 magnify

Bài thơ "Stalin! Stalin!" của Tố Hữu làm năm 1953 khi nghe tin nhà lãnh đạo Liên Xô qua đời:

Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Stalin bên cạnh nhi đồng
Áo ông trắng giữa mây hồng
Mắt ông hiền hậu, miệng ông mỉm cười
Trên đồng xanh mênh mông
Ông đứng với em nhỏ
Cổ em quàng khăn đỏ
Hướng tương lai
Hai ông cháu cùng nhìn
Sta -lin! Sta-lin!
Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin!
Mồm con thơm sữa xinh xinh
Như con chim của hoà bình trăng trong
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, ông đã làm sao, mất rồi!
Ông Sta-lin ơi! Ông Sta-lin ơi!
Hỡi ôi Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp dày vò
Có Người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng yêu nước yêu chồng yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.


Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2008

Ngậm ngùi Chế Lan Viên

Chế Lan Viên của tôi
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
-- Với tôi tất cả như vô nghĩa,
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã,
Về đây đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết Tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi ! mong nhớ ! ôi mong nhớ
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn

Vẫn la CLV của tôi

Ta cùng nàng nhìn nhau không tiếng nói,
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu,
...Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối,
Đôi linh hồn chìm đắm bể u sầu.

Chiêm nương ơi, cười lên đi em hỡi!
Cho lòng anh quên một phút buồn lo!
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi,
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta?

Này, em trông một vì sao đang rụng;
Hay nghiêng mình mà tránh đi, nghe em!
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm

Lời chưa dứt, bóng đêm đà vụt biến!
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha!
Trên trần gian vừng ô kia đã đến
Gỡ hồn nàng ra khỏi mảnh hồn ta!

CLV của Đảng

Miền Nam ta ơi,
Cái hầm chông
là điều nhân đạo nhất
Hãy giết sạch lũ hung thần trong bóng tối
Ngọn súng trường ta ơi,
ngọn súng rất nhân tình!

Vẫn là CLV của Đảng

Hạnh phúc tính theo đầu người, là
anh giết được bao nhiêu giặc Mỹ
Như cây yêu đời
sinh được mấy muôn hoa
Giết chúng đi : chỉ còn
một đường thôi : giết chúng
Ôi hôm nay lòng ta như họng súng.

Chế Lan Viên trở lại là CLV

TRỪ ĐI

Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu ! Một nửa
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết rồi
Giết một tiếng đau,
giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ
Tôi giết cái cánh sắp bay
-- trước khi tôi viết
Tôi giết bão ngoài khơi
cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời lên trên biển
Giết mưa và giết cả cỏ
mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gầy còm
như thế
Tôi viết bằng xương thôi,
nhưng không có thịt của mình
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi
không phải,
Nhưng cũng chính là tôi.
Nguời có lỗi,
Đã phải giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình...

BÁNH VẼ

Chưa cần cầm lên nếm,
anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn
cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc...
Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc, anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm...

Ôi! Cái gì đã chia Chế thi sĩ của tôi làm 3 khúc như vậy

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Niềm vui nho nhỏ

Chợt nhận một cú điện thoại lạ, giọng con gái. Hỏi " Thầy nhớ em không " Mình chúa ghét cái trò đánh đó bèn nạt "Đứa nào nói mẹ nó đi, bày đặt đố. Phức tạp !" Hóa ra là Minh Tâm, cô học trò dễ ghét, mình đi đâu nó theo đó, bao nhiêu năm trời. Nó đi học Anh văn mà chẳng cần biết lớp gì. Cứ lớp thầy Hoàng là được. Cái con thiệt buồn cười
Hóa ra nó đi làm trên tàu Star Cruise cả năm nay không cho lên bờ. Giờ cho nghỉ phép, bay về VN mới tới Sài gòn là gọi cho mình. Hẹn mai thầy trò đi nhậu. Bây giờ hổng chừng tiếng Anh của nó qua mặt mình rồi. Mà phải vậy chứ. Đất nước có thế mới tiến bộ chứ.
Một niềm vui nho nhỏ cho chiều thứ bảy. Xóa đi nỗi buồ Nguyễn Khải, Chế lan Viên

Buồn cho nỗi sợ vô hình

Trên mạng đang xôn xao tập hồi ký cuối đời của nhà văn Nguyễn Khải. Lại thêm một cây đa cây đề nữa phản tỉnh, bày tỏ sự ân hận sau một đời cống hiến. Hóa ra lâu nay anh toàn phải nói láo dể tồn tại
Nhớ lại những dòng thơ Chế Lan viên : "Sau này anh đọc thơ tôi nên biiết - Có phải tôi viết đâu" . Bây giờ đến lượt Nguyễn Khải gọi những tác phẩm của mình là đống giấy lộn. Mà đó là một nha văn đã từng đoạt giải thương Hồ chí Minh đấy nhé.
Còn bao nhiêu nhà văn nhà thơ khác không đủ can đảm để cuối đời nói lên một tiếng nói thật sau cả một đời nói láo ?
Ôi một đất nước mà để tồn tại người ta phải dối trá cả một đời là cái loại đất nước gì vậy ?
Mấy ngày này mình liên tục vào google, gõ "but ky Nguyen Khai" rồi đọc đi đọc lại. Càng đọc càng thấy buồn. Chừng nào người ta mới có thể được nói những điều mình nghĩ mà không phải lập lại như con vẹt những điều người khác mớm cho
Sao một đất nước anh hùng lại sản sinh ra một lũ hèn như thế nhỉ ???
Mà ngay cả mình cũng thế. Hồi còn đi dạy chẳng phải mình toàn phát biểu toàn những thứ mà mình chẳng hề tin chút nào đó sao. Ôi cái nỗi sợ vô hình mà ghê gớm
Có một lúc mình bốc lên vượt qua nỗi sợ để "nói" chứ không phải "sủa" hay là "hót" nữa. Kết quả là : Về đạp xích lô
Thôi không nghĩ nữa. Càng nghĩ càng buồn

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2008

Tiên sư bọn trọc phú

Đọc trên các báo thấy thiên hạ post bài lên mạng chửi bới gia đình bà Tư Hường quá trời. Mình cũng bực, nhưng thấy thiên hạ hùa vào mình lại giãn ra. Tính mình trước giờ vốn nó thế. Mà cái đám trọc phú ti toe hợm hĩnh ấy có chửi cũng chỉ phí lời. Chẳng phải đã có câu " Quân tử ứ hự thì đau, tiểu nhân lấy búa đập đầu trơ trơ " sao ?
Chi tiết làm thiên hạ nổi sùng nhất chắc là việc anh nhóc cháu ngoại bà Tư Hường chịt cổ anh phóng viên mà đe : "Cái thẻ mày đang đeo là do tiền của gia đình tao biết chưa" .Thôi, chấp chi ba thằng con nít. Rồi nó cũng sẽ bị ... con cháu nó chịt cổ mắng cho mà xem. Cư thử tin như thế cho nó nhẹ lòng đi
Nói thế chứ cũng không kềm nổi mà phải hét lên ... một mình :" Tiên sư mấy thằng trọc phú lếu láo. Chết cha chúng mày hết đi!"

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2008

Biết chấp nhận

Dạo này ít ngủ tệ. Một đêm ngủ chừng vài tiếng hà. Đấy, hồi hôm mãi 1 giờ mới ngủ thì giờ này đã dậy rồi đây.
Mà thế cũng hay. Mình vẫn cho rằng ngủ tức là chết mà. Quãng thời gian còn lại của mình đâu có bao nhiêu nữa đâu , phải tranh thủ mà sống chứ.
Cơ thể dạo này cũng đã có những biến đổi. Thức dậy uể oải hơn, lười vận động hơn, ho hen nhiều hơn.
Thôi thì đó cũng là " qui luật của muôn đời". Phải biết chấp nhận thôi.
Chợt nhớ lại câu cầu nguyện của một thời mình "sùng đạo" : " Lạy Chúa, xin cho con đủ bình tĩnh để nhận lãnh những gì con không thể thay đổi, đủ can đảm để thay đổi những gì con có thể đổi thay và đủ sáng suốt để phân biệt những gì là không thể thay đổi và có thể đổi thay. Amen"
Hình như trong đời mình làm theo những lời cầu nguyện này được trên 50%. Thế tốt rồi

Phiền quá

Phiền thật ! Không có thì thôi mà có thì cứ muốn viết một cái gì đó. Đầu óc đang trống rỗng
Không biết mình có nên dùng cái loại ngôn ngữ kiểu như " bit rui " không nhỉ. Nghe có vẻ thời thượng đấy nhưng vận vào mình thấy nó không giống ai cả. Thôi, cứ dùng ngôn ngữ "hàn lâm " thôi. Dù gì mình cũng thầy giáo. Bit chưa ?

Khỉ thật

Đúng là khỉ thật. Khi tạo blog lại đặt tên là Hoàng râu. Cứ làm như chỉ có mình mình là có râu. Cứ thử sang Iraq mà xem. Râu cở mình thì cứ gọi là ....lông. Không biết có chỉnh sửa được không nhỉ

Nữa đời nhìn lại

Lâu quá quay cuồng với việc kiếm sống quên cả viết nhật ký, bây giờ gọi là blog đó.
Thôi thì bây giờ bắt đầu cũng chẳng muộn
Dù sao thì sống tới từng này tuổi cũng co nhiều điều để giải bày lẵm chứ
Hôm nay cứ tạm mở hàng như thế đã