Năm bác Đồng vào Nha trang còn ghé một nhà nữa: Nhà của bà Phạm thị C. bên Vĩnh hải. Bà chị này trước giờ chỉ là nội trợ, ngày ngày chỉ biết giặt giũ, quét dọn nhà cửa, lo cơm nước cho chồng con. Chồng chị là thầy Lê văn D. Tuy ông không phải thầy dạy học trực tiếp của tôi nhưng sau này đi nhậu vẫn cứ quen gọi là thầy. Cùng một lứa với các thầy của mình mà.
Hóa ra cái sự ghé thăm của bác đối với một bà nội trợ bình thường cũng có tác dụng ghê gớm. Sau khi bác về thì xã bèn mời chị đảm nhiệm chức hội trưởng hội phụ nữ xã. Chị thăng tiến kiểu gì tôi cũng không rõ lắm vì không ở gần, nhưng khỏang dăm năm sau gặp lại đã thấy chị là chủ tịch kiêm bí thư đảng ủy xã. Óach ra phết.
Chỉ khổ cho anh chồng. Trước giờ là trụ cột gia đình bây giờ lại hóa thành đầy tớ. Chị thì bận họp hành công tác, vai trò nội trợ giao lại cả cho chàng. Kéo được khỏang vài năm thế thì thầy bắt đầu …điên. Mà người trí thức điên cũng thật dễ thương. Thầy vẫn dạy kèm Anh văn tại nhà, dạy cũng khá có tiếng. Có điều thầy hay gạ học trò đi nhậu. Cũng được thôi. Học trò thầy phần lớn là cán bộ cả, ngồi nhậu với thầy cũng chả sao. Có điều nhậu sần vô là thầy giở chứng. Ghế không thèm ngồi, thầy xách cái chai và cái ly ra ngồi xuông giữa quán, nhậu một mình. Mà cũng có thể lúc đó thầy đang đàm đạo cùng các bậc …ở trển.
Thầy cũng có tiếng tăm nên cũng chả ai nói gì, với lại thầy thuộc lọai điên hiền, chả hại ai. Có một cái tật tai hại là nhậu xong thầy thường quên là mình đi xe, cứ thế tàng tàng đi bộ về. Sau khi mẩt hai chiếc cánh én chị vợ bèn cúp, không cho thầy đi xe máy nữa. Mất thêm vài chiếc xe đạp nữa thì thầy chỉ còn đi xe…dép. Xá gì chứ. Dân chơi đâu sợ mưa rơi, và thầy tiếp tục nhậu.
Làm chủ tịch mà có anh chồng tàng tàng thế thì nhục quốc thể quá, chị vợ bèn đâm đơn ly dị. Thầy cười bảo: “ Ly nào cũng uống được, chả có ly nào …dị cả”. Thế là beng.
Bẳng đi một thời gian khỏang hơn mười năm, một hôm tôi đang ngồi uống cà phê trước nhà thờ tin lành thì thấy ai giống như chị C., vợ của thầy đang ôm cuốn kinh thánh từ nhà thờ bước ra. Ngạc nhiên quá tôi bèn sá lại hỏi chuyện. Chị nói mình đã thôi chức chủ tịch, thôi đảng rồi, bây giờ chỉ một lòng theo Chúa. Cha mẹ quỉ thần ơi! Chị còn bắt đầu giảng đạo cho tôi, nói về sự nhân từ của Chúa đã hy sinh thân minh xuống thế chết thảm để cứu vớt trần gian. Tôi phải trân trọng giời thiệu tôi cũng là tín hữu, mà còn là tín hữu nòi nữa kia, chị mới thôi. Chị mời hôm nào lại nhà chơi để thảo luận về đức tin. Tôi hỏi thăm thầy thì chị có vẻ buồn, bảo ổng bây giờ vẫn thế. Vẫn dạy, vẫn say và vẫn lửng thửng như ngày nào.
Kể ra cũng là mọt kết cục có hậu. Chị cuối cùng cũng về lại với bản ngã của mình. Những chức vụ gắn vào người chị cũng là do cái thói vụ lợi của đám cán bộ xu nịnh, mong kiếm được chút ơn mưa móc của bác Đồng. Bác ra đi rồi thì chị chả còn gì, chỉ là một người phụ nữ bình thường, thậm chí tầm thường. Thôi! Cũng may mà chị không điên. Mong chúa cứu rỗi linh hồn chị. Amen
2 nhận xét:
Mình dân Nẫu ngoài đèo Cả, xin hai cái điên này nhé!
Mình biết thầy Lê văn Dàn năm hoc đệ nhị. Mình hoc anh van sinh ngữ phụ của thầy. Có một giai thoại mà khi nghĩ đến là mình nhớ đên thầy.Hôm đó lớp minh hoc toán, còn thây dạy lớp bên cạnh. Không hiểu sao hôm ấy thây day toán kêu mấy tên lên bảng lại rất ấm ớ. Thầy giân quá hơi to tiếng.Dạy lớp bên cạnh thầy nghe rỏ hết.Hôm sau đến giò của thầy, thầy gọi mấy tên lên bảng.Cứ tưởng thầy dò bài môn anh văn của thầy,ai ngờ thầy lại biến thành giờ toán và cột điểm môn anh thành cột điêm môn toán.
Nghĩ lại thời đi học thấy vui vui, nhưng nhìn lai hoàn cãnh thầy lai thấy buồn.
Trăm năm chưa trọn kiếp phù du
Nhân thế quặn đau một kiêp người
Đăng nhận xét