Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

Sướng quá hóa điên ( 1 )


Tôi có tên bạn không thân lắm nhưng vì ở gần nhà, lại dạy cùng trường nên riết rồi cũng thành thân. Hắn tính cách hiền lành nho nhã, đúng mẫu hình một nhà giáo tiêu biểu chứ không ngổ ngáo hay nổi lọan như tôi. Vợ hắn cũng là giáo viên. Hai vợ chồng sáng sáng gởi hai đứa con rồi lọc cọc đạp xe lên tận Diên khánh dạy. Gia cảnh như thế phải nói là vất vả vô cùng. Nhưng cái đận ấy cả nước cũng vất vả như nhau cả mà.

Năm nào hắn cũng làm đơn xin chuyển về Nha trang cho gần nhà để lo cho con cái. Xin hòai không được, hắn xuống nước năn nỉ: “Mấy anh không cho cả hai vợ chồng về thì cho vợ tôi về cũng được”. Cũng chả ăn thua. Mặt hắn lúc nào cũng bèo nhèo như cái mề rách nhúng nước. Thì khổ quá mạng mà.

Đùng một phát năm 1985 bác Đồng vào Nha trang dự lễ kỷ niệm 10 năm. Bác có cho xe dừng lại ghé ngang nhà hắn chỉ khỏang năm phút rồi biến. Hóa ra thằng bạn Phạm văn S. của tôi lại là cháu ruột bác ấy. Tôi hỏi hắn có khai quan hệ với bác ấy vào lý lịch không. Hắn càu nhàu : “ Khai làm cái chó gì”. Người nho nhã như hắn mà buông ra một câu thế là nặng lắm đấy

Ngay tuần sau đi dạy lại trưởng phòng gọi hắn lên: “Sao anh không xin thuyên chuyển về Nha trang dạy có nó tiện, hòan cảnh hai vợ chồng anh vất vả thế này cơ mà”. Hắn cứ ớ người ra, chẳng hiểu mẹ gì sất. Mẹ kiếp! Năm nào cũng hai vợ chồng hai lá đơn chẳng thằng chó nào đóai hòai. Bây giờ hỏi thế thì bố thằng nào trả lời được.

Kỳ này thì hắn chả cần phải làm đơn. Trưởng phòng ký ngay hai quyết định cho vợ chồng hắn về Nha trang. Trình diện Phòng tổ chức sở giáo dục hắn bị chóang thêm phát nữa. Tay trưởng phòng hỏi: “Anh muốn về trường nào?” rồi gợi ý luôn:” Hay anh về TN nhé, cho nó gần nhà”. Trường này cách nhà hắn chỉ có …hai phút đi bộ. Rồi cũng chả cần hắn đồng ý, tay trưởng phòng chìa ra hai quyết định đã được ký sẵn cho hai vợ chồng.

Chưa kịp hòan hồn vì nỗi sướng bất ngờ thì hắn lại bị chóang một quả nữa khi về trình diện trường. Tay hiệu trưởng rủ rỉ? “Anh chuyên môn tốt thế hay anh làm tổ trưởng chuyên môn dùm cho nhé”. Tôi nghĩ giá lúc đó mà hắn điên điên đòi làm hiệu trưởng chắc cũng được duyệt luôn quá.

Hắn ngụ ở phường Lộc thọ, nhưng phường Phước tân bỗng dưng mời vợ chồng hắn lên tặng cho một ngôi nhà hòanh tráng. Vợ hắn và hai con dọn lên ở nhưng hắn thì không, vẫn ở cái nhà xập xệ trong Xóm Giường.

Sướng liên tiếp nhiều tập như thế bộ óc nhạy cảm của hắn và trái tim mong manh của hắn chịu không nổi. Thế là hắn điên. Điên ra trò nhé. Hắn treo cổ, rồi hắn cắt mạch máu. May mà tòan bị phát hiện kịp. Di chứng của mấy lần chết hụt làm hắn cứ ngơ ngơ, hay đi lang thang ngòai đường cười với …hư không, coi đời như cục c.

Những ưu đãi chưa hết. Sau đó một phường nào đó tặng vợ chồng hắn cái xe Dream. Con hắn vừa tốt nghiệp xong được cấp ngay học bổng du học Đông Đức. Dần dần hắn cũng nguôi ngoai, thấy mình chẳng dại gì điên nữa. Bây giờ thì hắn ngon lành cành đào rồi. Đã chịu đi xe Dream rồi, đã chịu về ở nhà “tình cảm” rồi.

Thế đấy. Chỉ cần chút hơi bác tạt qua là khối thằng chạy theo xum xoe bợ đỡ. Cái thời buổi làm quan không do thực tài mà do cơ cấu, quen biết thì người ta phải rào đón đủ đường thế đấy. Có thể bác Đồng ghé qua tí rồi sau đó bác cũng quên béng cái thằng cháu mấy chục năm không gặp. Thế nhưng lỡ bác lại nhớ thì sao. Bác mà gọi điện vào mà nghe nói thằng cháu vẫn vất vả thì khối thằng rơi đầu. Chưa có ai rơi đầu nhưng làm thằng bạn tôi xém tí chết.

Không có nhận xét nào: