Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010
Chuyện tình chàng trinh nam
Đang ngồi buồn, nghe karaoke hàng xóm vọng sang tiếng một thằng cha nào đó đang gào : “Thuở ấy xa xưa có một nàng, một nàng trinh nữ…”. Bỗng nhớ lại một thời trinh trắng của mình. Đừng cười nha quí chị em. Chớ tưởng chỉ có mình chị em là độc quyền cái vụ trinh trắng này nhen. Trước khi hoen ố lấm láp thì tụi tui cũng trinh trắng chứ bộ. Vâng ! Bây giờ hồi tưởng lại hồi ấy tôi chợt thốt lên : “Sao mà trắng sáng thế!”. Cái thời mà chơi trò vợ chồng với đám con gái, trưa nào cũng nằm ôm nhau ngủ, mà mãi đến hàng nữa năm sau mới biết “đồ đạc” con vợ mình nó hổng giống như mình. Mà mãi đến khi khám phá ra được điều đó thì cũng chẳng hiểu nổi những cái món đó dùng để làm cái quỉ quái gì. Trong trắng đến tội nghiệp thế cơ đấy.
Đừng tưởng tôi hay ba hoa xích thố thế này thì chắc là miệng lưỡi tôi dẻo quẹo nhen. Lầm to đấy. Tôi bốc phét ở đây là vì trong đời thực tôi nhát khủng khiếp. Mãi đến từng này tuổi mà khi đối diện với một bóng hồng tim tôi vẫn cứ nhảy điệu Lambada, máu vẫn chạy rần rần, miệng vẫn cứ lắp bắp. Đời có nhiều cái mâu thuẫn thế đấy. Tôi có một thằng bạn, khi ngồi nhậu với bạn bè thì nó là thằng to họng nhất, vấn đề gì nó cũng tranh cãi, lý sự, vung tay múa chân ồn ào nhất. Có ai ngờ khi về đến nhà, thấy mặt hiền thê của nó là nó thành một con người khác hẳn: cúc cung tận tuỵ, gọi dạ bảo vâng, cấm có một ý kiến nhỏ. Đã thế vợ nó lại bị bệnh dị ứng với nứớc nữa. Vậy là những chuyện dính dáng tới nước như vo gạo, giặt đò, rửa chén…là thằng con ôm tất. Đúng là cái số trời đày.
Thế thì tôi nhát. Bố tôi thấy thế bèn cho tôi đi học võ. Rõ khổ. Khi chưa có võ thì chẳng dám đánh ai, tất nhiên rồi. Đến khi có chút võ công thì lại cũng thế, nỗi sợ bây giờ lại là sợ lỡ xuất thủ gây ra án mạng. Đường đến trường tôi phải đi ngang một ngôi trường nữ. Đã cẩn thận đi qua tận sát mép đường bên kia vậy mà đôi chân cứ ríu lại, chực vấp vào nhau. Cái thằng như thế thi còn mong gì mà yêu với đương nữa hả trời. Cũng giống như bác Xuân Diệu, do không làm ăn gì được nên bác ấy viết được những vần thơ về tình yêu tuyệt diệu. Trong thơ bác tha hồ cho mình ôm ấp, ve vuốt, yêu đương người yêu của mình tới nơi tới chốn, để bù lại thực tế phũ phàng là bác chỉ yêu bằng thơ. Tôi chỉ chê bác một điều là biết thế thì cứ ở vậy mà làm thơ đi, để trở thành thần tượng , thành mơ ước của bao nhiêu em gái, bày đặt lấy vợ chi để làm khổ một người con gái khác.
Nhát tán gái bằng mồm thì tôi tán gái bằng thơ. Những “nàng “ , những “em” trong thơ tôi dứt khoát là phải đẹp nhá. Đã mất công tưởng tượng ra một người yêu mà lại tưởng tượng ra một bà Thị Nở thì có mà điên. Vậy là những vần thơ ngốc nghếch ra đời. Bước chân dứt khoát phải là chân son nhé. Mắt phải mơ huyền nhé. Giọng phải như chim hót, đi như mây bay gió thổi, tính tình thì như Quan thế âm. Nói chung là cực kỳ. Thuý Kiều ,Thuý Vân hay Hằng Nga chả là cái đinh gì. Nghe thử nhé
Chân son em bước trên đường
Áo dài thả nhẹ, tà dương bàng hoàng
Em ngân tiếng hát Nghê thường
Trần gian chết lịm ngỡ ngàng hôn mê
Anh về nắn nót bài thơ
Mơ em một thoáng rồi ngơ ngẩn buồn
Hỡi người con gái tôi thương
Ước gì anh được chung đường với em
Làm xong chẳng có nàng nào để tặng tôi bèn đưa cho thằng bạn thân đọc để có kẻ thông cảm cho một mối tình si câm lặng thiêng liêng của tôi. Thằng khốn này bèn bảo tôi sửa lại câu cuối thành : “Ước gì anh được …chung giường với em”. Mẹ kiếp! Thế này thì báng bổ quá. Tôi rượt nó chạy lòng vòng sân trường tẩn nó một trận ra trò. Đừng có mà đùa giỡn với tình yêu của tao nhé. Tình yêu của tôi hồi đó chỉ đến thế thôi: Cùng nhau sánh bước trên đường, tay trong tay, nhìn nhau đắm đuối, và bốc lắm thì …hôn lên vầng trán tinh khôi của em thôi. Đẹp cực kỳ!. Thấy mấy ông nhỏ bây giờ yêu mà rợn cả người.
Lên đại học, tôi học đại học Đà lạt. Thằng nào học ở đây mà không sắm được một em là cái đồ … liệt dương. Mấy đàn anh bảo thế. Vậy là tôi cũng tích cực lao vào cái trò săn lùng người trong mộng. Chả biết em Pleiku má đỏ môi hồng ra sao chứ gái Đàlạt thì nhất định là má vô cùng đỏ và môi cực kỳ hồng. Săn lùng thế nào mà đến khi bạn bè đứa nào cũng có một em để hẹn hò vào những ngày chúa nhật thì tôi vẫn cứ còn lạng qua lạng lại trước cổng trường Bùi thị Xuân để tìm kiếm tình yêu của mình. Một hôm buồn buồn thả bộ trên Đồi Cù thì thấy một em gái trong chiếc áo dài nâu đang ngồi tựa gốc cây học bài. Nữ sinh Bồ đề đây. Sao lâu nay mình quên cái trường này nhỉ ? Lúc đó tôi mới chợt nhận ra màu nâu mới hạp với cảnh trời chiều Đà lạt. Màu xanh của đồng phục Bùi thị Xuân trông giống … công nhân bỏ xừ. Đảo đi đảo lại vài vòng tôi mới thu hết can đảm, vận mười thành công lực buông ra một câu hỏi vô duyên : “Học bài hả em?”. Chả học bài thì …đánh bài à. Hỏi thế cũng hỏi. Nhưng em gái cũng nhỏ nhẹ trả lời:’Dạ” , kèm theo một nụ cười mê hồn. Vạn sự khởi đầu nan mà. Nữa tiếng sau thì tôi và nàng đã tía lia đủ thứ chuyện trên đời. Thì ra tán gái cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chỉ tại lâu nay mình nhát không dám mở lời thôi.
Thế là bắt đầu một tình yêu. Tôi bắt đầu thường xuyên cúp cua, nếu giờ giảng trùng với giờ mà nàng tan học. Đồi Cù, Vallée d’amour, các thác Cam Ly Prenn, Datanla…tràn ngập những kỷ niệm của hai đứa. Chúng tôi tay trong tay, song ca bài Main dans la main : “Nous serons tout deux, comme des amoureux…”. Tôi làm thơ loạn cào cào, em cũng quen nghe thơ tôi, em bảo thơ tôi hay hơn thơ ..Nguyên sa. Trời đất! Khi yêu người ta mù quáng đến thế sao. Mà cả tôi cũng mù quáng, tin rằng thơ mình hay hơn thơ Nguyên Sa thật. Mà cũng cáu cái ông Nguyên Sa này lắm cơ. Em hỏi tôi Nguyên Sa viết “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường..” , thế áo màu như áo em thì anh yêu cái gì, Bố khỉ! Sao em mặc cái màu không đụng hàng thế, kiếm cái cùng màu để yêu quả là vất vả. Chẳng lẽ bảo “ Áo nàng nâu anh bỗng …muốn đi chùa”. Chán thế. Có thế mà em lẫy, bảo “Anh chả yêu em gì hết”. Tôi đành phải khất, viện cớ là tình yêu của anh với em nó chôn sâu tận đáy lòng nên để tối anh xới lên xem thử anh yêu cái gì. Quả là một đêm không ngủ. Thế nhưng vẫn chả nghĩ ra cái món gì màu nâu có thể đem lòng yêu được
Hôm sau bí quá đành phải giở trò nguỵ biện. Thế là thơ Nguyên sa bỗng trở thành: “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc . Áo nàng nâu ôi chói mắt anh rồi. Mối tình em rực rỡ quá em ơi. Anh chẳng thấy gì ngoài Kim Khánh”. Nàng cười ha hả, tặng tôi một cái hôn lên má, bảo tôi láu cá. Thế tốt rồi, không bỏ công tư duy suốt một đêm. Nàng tên Khánh thôi, Kim Khánh là tôi đặt đấy. Nàng thì đặt tên tôi là …Hoàng Hôn. Đúng là ép nhau quá đáng, tên nàng thì sáng rực, còn tên tôi thì tối sầm. Nhưng thôi. Người yêu đặt đâu ta ngồi đấy cho chắc, ý kiến ý cò chỉ tổ làm nàng dỗi là hỏng bét. Nàng còn vẽ ra một đám cưới mà hai chữ K và hai chữ H lồng vào nhau. Bốn chữ mà lồng vào như thế ai đọc được đúng là tài. Nhưng giờ nhớ lại những ngày ấy tôi bỗng mỉm cười. Nó thơ mộng quá, nó dễ thương quá.
Những gì đẹp quá thường không bền. Tôi về Nha trang nghỉ hè , khi lên thì Khánh đã mất, một cơn bệnh vớ vẩn đã cướp đi ánh sáng của đời tôi. Nàng ở nhờ nhà chùa nên được an táng trong khuôn viên chùa. Thế là chiều chiều sau giờ học, ngắt vài bông hoa, thứ đó thì Đà lạt đầy, cầm theo bó nhang, tôi lại ngược dốc Đa thiện đến ngồi bên mộ nàng. Những giòng thơ buồn vì tình cũng bắt đầu từ đó
Ai tả dùm tôi nỗi đớn đau
Của một chiều thu xám thuở nào
Một chiều thu ấy trên đồi vắng
Khói hương vờn mà ngỡ tóc em bay
…………………………..
Bài thơ dài lắm, nhưng nó buồn , không hạp với cái không khí của cái bài này, nên thôi.
Đấy! Chuyện tình chàng trinh nam đấy: Ngắn ngủi, lãng mạn, nhưng buồn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Hà hà...Cái thằng xạo hết chổ nói. Còn cái con mẹ gì đâu mà trong với trắng. Tiêu me đời tám hoánh từ thủa nào rồi.
Nhớ cái nhà ở góc Trịnh Phong, Đó là nơi các chang Lwu Nguyễn lac thien thai . Ông cụ ở Long Khánh về đi kiểm soát môt vòng rồi lên hỏi tao "dạo này Nha Trang mưa dữ lắm hả con",tao thiệt thà "Dạ đâu có mưa,nắng quá trời mà bác". Ông cụ thở dài "Vậy mà thăng Hoàng nó sợ mưa hay sao mà mua một đống áo mưa để trong toillet .......
Đăng nhận xét